Dương Diên Trinh hơi do dự, nhưng lúc nhìn sang quả thực có thấy một phụ nhân mặc áo màu lam, bóng lưng hơi đầy đặn giống mẹ hắn như đúc, dưới sự thúc giục của Tô Từ, hắn nói: "...Ừm, là người đó."
"Được rồi!"
Giám trưởng đáp lại, cầm bút kiểm tra lại danh sách, thương lượng với đám lính canh một lúc, Tô Từ nhét cho mỗi người một đĩnh bạc nhỏ, cả hai vui vẻ ra mặt, lập tức chạy về hướng đó.
Đỡ người phụ nữ kia đứng lên, thông báo tin mừng, đưa cho bà ấy một bộ y phục mới và một chiếc trâm cài tóc, bảo đối phương sửa soạn lại chút, đoàn tụ với người ta cũng cần sạch đẹp một chút.
Không thể qua loa đại khái được.
Phụ nhân kia mừng như điên.
Nhưng mà ngay lúc đó, một chuyện lúng túng đã xảy ra, cách phụ nhân đó khoảng bảy tám bước, một phụ nhân khác từ trong bóng râm phía sau lò dò bò ra, điên cuồng vẫy tay: "Diên Trinh, Diên Trinh! Là con đấy ư? Ta mới là mẹ con!"
Tô Từ: "..."
Dương Diên Trinh: "..."
Tô Từ lấy tay ôm mặt, lùi lại một bước, rất thiếu nghĩa khí, để lại tình huống xấu hổ này cho Dương Diên Trinh xử lý.
Cuối cùng cũng giải quyết xong, sau khi trao đổi với giám trưởng mấy câu, họ nhanh chóng giúp Nhan thị sửa soạn lại, rời khỏi lâm trường, quay về trấn Bạch Sào như ước định.
Dương Diên Tông đã đón Dương phụ quay về trước.
Dương Diên Tông cau mày mắng: "Đến cha mẹ mình mà cũng không nhận ra, còn làm được cái trò trống gì nữa?"
Dương Diên Trinh lè lưỡi.
Nhưng hắn không dám cãi, càng cãi lại càng bị mắng dữ hơn.
Dương Diên Trinh không nói nhảm với hắn nữa, lập tức chuyển tầm mắt đến chỗ Tô Từ đang chắp tay sau lưng: "Từ Nhi, nàng còn thuốc đó không?"
Tô Từ còn chưa tiêu hóa xong hai chữ "Từ Nhi", nghe vậy lập tức hoàn hồn: "Thuốc gì?" Penicillin hả: "Có, vẫn còn một liều."
Dương Diên Tông cũng nhớ là còn một liều, sắc mặt hắn rất nghiêm túc, nắm lấy tay Tô Từ dẫn lên lầu: "Nàng qua kiểm tra thương thế của cha ta xem."
"Xem có chữa được không."
Câu cuối cùng kia, hắn phải dừng một lúc mới nói, giọng nói nặng trĩu.
Dương Diên Tông đi rất nhanh, Tô Từ phải chạy bước nhỏ mới theo kịp, cánh cửa phòng cuối của tiểu lâu mở rộng, A Khang bưng một chậu nước bẩn đi ra, theo sau là một đại phu đang nơm nớp lo sợ.
Vị đại phu này là do lâm trường mời đến, như đã nói trước đó, quản sự trông coi lâm trường đối xử khá tốt với những phạm nhân và gia quyến của họ, thấy tình trạng của Dương Trọng Anh không được tốt, còn tốt bụng mời đại phu đến, để nếu như có chết thì cũng không thể đổ tội lên đầu ông ta được, vì vậy, đại phu được mời đến cũng rất có tay nghề.
Đại phu này nói thương thế này không chữa khỏi được, bảo họ mau chóng chuẩn bị tang lễ!
Thương thế của Dương Trọng Anh quả thực rất nặng, bị đao đâm vào bụng, rất sâu, đây đã là lần thứ hai đại phu được mời đến lâm trường, lần đầu tiên việc điều trị diễn ra suôn sẻ, vết thương bắt đầu khép lại, nhưng chưa khỏi hẳn, tháng trước đột nhiên chuyển biến nặng, đại phu nói là "Chỗ bị kim loại làm tổn thương đã đông lại, dạ dày bị loét, thuốc thang hay châm cứu không còn tác dụng."
Tô Từ theo Dương Diên Tông vào phòng, trong phòng ngủ rộng rãi thoáng đãng, người ta vẫn có thể ngửi thấy một mùi hôi thối trộn lẫn với thuốc trị thương, lỗ mũi Tô Từ rất nhạy, vừa vào đã không khỏi giật người lại.
Dương phụ đã được tắm rửa sạch sẽ, đang nằm bất tỉnh trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ thẫm, rõ ràng là đang bị sốt, thân trên để trần, có thể thấy rõ vết thương trên bụng nhưng đã được băng bó lại.
Tô Từ nhanh chóng rửa tay, tháo gạc và vải băng ra, sau khi lau sạch thuốc kim chế bôi bên trên, nàng nhìn rõ được vết thương của Dương phụ, vị trí không quá trọng yếu, ở bụng dưới bên phải, không có cơ quan nội tạng nào quan trọng, đáng tiếc là đã để quá lâu.
Bề ngoài vết thương trông khá tốt, lớp vảy đã lành, trông có vẻ sạch sẽ, gọn gàng, tuy nhiên, Tô Từ dùng tay ấn vào, máu và mủ không tràn ra.
Thấy Tô Từ thu tay về, cho tay vào chậu để rửa sạch, Dương Diên Tông lập tức hỏi: "Sao rồi? Có thể chữa khỏi không?"
Vừa rồi đại phu đã nói thẳng là Dương phụ không thể chữa khỏi, còn bảo họ sớm chuẩn bị quan tài, Dương Diên Tông tức giận đến mức rút luôn kiếm ra định chém chết ông ấy.
Nhưng Dương Diên Tông đã từng thấy rất nhiều trường hợp ngoại thương, hắn là người biết rõ nhất loại ngoại thương nào là không thể chữa khỏi.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương của cha, trái tim hắn như thắt lại.
Ngay lúc đó, hắn lập tức nghĩ đến Tô Từ, ban đầu vết thương của Lưu Thịnh không kém gì so với Dương Trọng Anh, nhưng Lưu Thịnh vẫn còn sống.
Hiếm khi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, lo âu đến vậy, đương nhiên, Tô Từ cũng hiểu được, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cũng không dám chắc."
"Bá phụ phải làm phẫu thuật." Nàng dừng lại một chút: "Chính tay chàng phải... ừm... cắt bỏ..."
Dương Diên Tông lập tức nói: "Ta hiểu."
Chàng hiểu là tốt, Tô Từ dùng ngôn ngữ đơn giản và rõ ràng nhất để nói: "Bá phụ không chỉ có ngoại thương mà phần ruột bị thương cũng đã bị loét ra, phải cắt bỏ một đoạn, sau đó rửa sạch rồi nối lại."
"Các vết thương bên ngoài cũng phải cắt đi phần thịt thối rữa, sau đó băng bó lại."
"Đây là bước đầu tiên, bước thứ hai là ngăn ngừa nhiễm trùng và mưng mủ, thứ thuốc kia của ta có tác dụng chống nhiễm trùng."
Tuy nhiên, hiện tại chỉ có một liều, lúc đầu Lưu Thịnh phải dùng đến mấy liều, cho nên Tô Từ cũng không dám chắc.
Nàng liếc nhìn Dương Diên Tông, nhỏ giọng nói: "Thuốc rất quan trọng, bây giờ chỉ có thể nắm chắc một nửa." Không thể nhiều hơn.
Dương Diên Tông xoa mi tâm: "Vậy nàng loại bỏ phần thịt thối rữa trước đi." Tình trạng của Dương Trọng Anh không thể trì hoãn thêm một phút nào nữa, hắn lập tức ra lệnh cho A Khang chuẩn bị một chậu nước rửa mới và nước muối đun sôi, Dương Diên Trinh lập tức chạy ra ngoài.
"Thứ thuốc kia, ở nhà nàng còn nữa không?"
"Hết rồi."
Chưa tinh luyện xong, nhưng đã có Tô Yến trông nom, nhất định đã có chủng trưởng thành, nàng nói: "Chỉ có bán thành phẩm, cần phải tinh chế, có khả năng sẽ thất bại, phải mất một thời gian nữa."
Mọi người chạy đua với thời gian, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, trong phòng được thắp sáng bằng rất nhiều nến, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín nhưng trong phòng vẫn như ban ngày, Tô Từ thay sang một chiếc áo sam đã trụng qua nước sôi, xiêm áo hơi rộng, nàng dùng thắt lưng buộc lại mấy vòng, ngoài những thứ này ra nàng cần một trợ thủ.
"Ta cần có người trợ giúp, giúp băng bó vết thương."
Lúc Tô Từ ra ngoài có mang theo dao mổ, nhíp, kéo và những vật dụng khác vất vả lắm nàng mới đặt người ta làm ra được. Dù sao chúng cũng không chiếm nhiều chỗ nên, thứ duy nhất còn thiếu, không tìm ra đồ thay thế là dụng cụ mở rộng vùng phẫu thuật để bác sĩ có thể nhìn rõ khoang bên trong và tiến hành phẫu thuật.