Tất nhiên, nàng cũng không chê bai gì hắn.
Vị hôn phu này dù gì nàng cũng chấp nhận rồi, chê hắn không khác gì chê mình.
Tô Từ gãi cằm, từ tối hôm qua đến giờ, tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại, cha mẹ ở thời hiện đại của nàng cũng không thể chấp nhận con gái mình chọn độc thân đến già, nàng cũng không bài xích việc kết hôn, vì vậy sau khi bàn bạc, đôi bên đã đi đến thống nhất rằng đến độ tuổi nhất định sẽ đi coi mắt rồi tính đến chuyện kết hôn.
Những năm đó, Tô Từ không tìm được người phù hợp nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi coi mắt với một người đàn ông tuy mình không biết rõ nhưng cha mẹ hài lòng, rồi sau đó nhanh chóng tính đến chuyện kết hôn, hơn nữa, nhận thức này đã tồn tại rất lâu trong đầu nàng.
Cha mẹ sẽ không bao giờ hố nàng, yêu cầu duy nhất của nàng chính là đối phương không được can thiệp vào sở thích và sự nghiệp của nàng.
Về lối sống thì đôi bên cân đối lại với nhau thì đều có thể chấp nhận được.
Cho nên mức độ chấp nhận với việc này của nàng khá cao.
Điều khiến Tô Từ khổ não nhất là sau khi ở bên Dương Diên Tông, cuộc sống sau này của nàng sợ rằng sẽ không được bình yên nữa.
Được rồi, không nghĩ đến việc này nữa, sắp đến Thượng Lương rồi!
Đoàn người ngựa phi nước đại, rẽ ngoặt vào một con đường, phía trước không xa, bên đường có một tảng đá khổng lồ, trên đó có khắc hai chữ "Thượng Lương".
Dòng chữ được viết rất lớn bám đầy bụi bặm, bên trên còn có vết rêu mọc, một góc của tảng đá đã vỡ ra, càng đi về phía trước thấy càng ít người, tuy cây cối tươi tốt nhưng vẫn có cảm giác hoang tàn, vắng lặng.
Vùng đất Thượng Lương này nghe tên có vẻ hay nhưng thực chất không phải một nơi ở tốt, ngoài việc tài nguyên giàu có, Ô Xuyên nổi danh là vùng đất lưu đày.
Biên thùy xa xôi, môi trường khắc nghiệt, các hầm mỏ đòi hỏi nhiều nhân công lao động nặng, chẳng phải là nơi thích hợp để lưu đày hay sao?
Lúc phe cánh của Dương Diên Tông bị ngã ngựa, phó tướng và người thân đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, Tô Lệ hãy còn khá, tình hình bên Dương phụ bết bát hơn, dù sao ông ấy cũng là cha ruột của Dương Diên Tông.
Bị cách chức, tống vào ngục, cuối cùng bị kết án lưu đày ba mươi năm, lúc đó đã lập tức phải lên đường.
Nhan thị là thê tử của Dương Trọng Anh nên cũng theo phu quân lưu đày đến Ô Xuyên.
Trước đây Dương Diên Tông còn không lo được cho bản thân, dĩ nhiên hắn có thể sai người đến đó nhưng trước kia không phải thời cơ thích hợp, thái độ của thế tử cũng mập mờ, không rõ, trong khi đó, chuyện của hắn còn chưa sáng tỏ, không thể làm ra hành động để người khác nắm được đằng chuôi.
Nhưng bây giờ, hắn đã thành công bắt được huynh đệ Lưu Ứng, thu được thông tin về hầm mỏ và sổ sách, chuyến đi này thành công viên mãn, lúc trở về không còn nghi ngờ gì nữa sẽ lập tức được phục chức, lúc này chính là thời cơ chín muồi để đón cha mẹ về.
Trước đây Dương Diên Tông đã lệnh cho người đến Ô Xuyên để thăm dò, trước mắt đã biết vị trí cụ thể của Dương Trọng Anh và Nhan thị, ở một hầm mỏ trong rừng ở Thượng Lương.
Tình hình không được ổn lắm, chủ yếu là Dương phụ, Dương Trọng Anh bị thương trên đường, nghe nói là không nhẹ, từ khi vào lâm trường chưa từng ra ngoài lao dịch mà nằm liệt trên giường.
Còn về Dương mẫu, Nhan thị, công việc của các nữ phạm nhân không quá nặng, nhưng bà ấy không được ở chung với Dương phụ, vì vấn đề quản lý lâm trường nên nam phạm nhân và nữ phạm nhân bị tách ra, một bên ở phía Nam, một bên ở phía Bắc, khoảng cách không gần.
Đó là lý do tại sao vừa đếm lâm trường, Dương Diên Tông đã chia quân làm hai, hắn chạy đến chỗ của Dương phụ, còn nhiệm vụ bên Dương mẫu thì giao cho Tô Từ và Dương Diên Trinh.
"Gặp được mẹ thì đến nhà trọ ở trấn Bạch Sào, rồi nhanh chóng trở về."
"Ừm!"
Dương Diên Tông dặn dò xong thì vội vã đi về phía Nam, còn Tô Từ và Dương Diên Trinh đi theo nữ giám trưởng do quân hầu phân công đi về phía Bắc của trại nữ.
"Hai vị, đi bên này, chậm thôi..." Dương Diên Tông đã lót đường từ trước, bọn họ chỉ cần qua đó đón người là được.
Tô Từ cố gắng nhớ lại, ấn tượng của nàng về Dương mẫu thực ra khá mơ hồ, cũng không phải nguyên chủ không thích Dương mẫu mà là rất ghét Dương mẫu, dưới cảm xúc tương đối mãnh liệt này, ký ức mà Tô Từ nhận được hơi mơ hồ, nàng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu hiện ra một phụ nhân mặt mũi mơ hồ, mái tóc đính đầy châu ngọc, thân hình hơi mập, chỉ có thế thôi.
Nhưng cũng không sao cả, không phải có Dương Diên Trinh ở đây rồi sao?
Tô Từ không để ý nhiều, cuối cùng lại phạm sai lầm.
"Diên Trinh, mau nhìn xem, mẹ đệ ở đâu!"
Giám trưởng dẫn họ đến một khu doanh trại mà trên danh sách có ghi tên Nhan thị trong đó, nhưng ở đó có quá nhiều người, người kia không thể nhận ra ai là Nhan thị, vì vậy ân cần nói: "Hai vị quý nhân nhìn thử xem, là ai thế?"
Trước mắt họ quả thật có rất nhiều người, lúc này đang là ban ngày, trong giờ làm việc, nhóm nữ phạm nhân này phụ trách xúc và ủ phân cho gia súc trên đồng cỏ, công việc không quá nặng nhọc nhưng người ngồi làm việc nhiều hơn người đứng.
Thực ra vì năng lực có vấn đề nên những người phụ nữ mảnh mai, cao quý này không làm được gì nhiều. Quản sự lâm trường cũng rất dè chừng, nhỡ đâu trong lúc làm việc có kẻ lười biếng, họ lỡ tay đánh chết thì hỏng bét!
Cho nên, nhóm nữ phạm nhân này đã ở đây một hai năm, dù không làm việc hay lười biếng, lính canh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc Tô Từ đưa mắt quan sát, thấy có bò, cừu rồi lợn con đang đứng hoặc nằm trên mặt đất, có cả bà già, trung niên và người trẻ đang ngồi hoặc nằm trên đất.
Phụ nữ ở đây ai cũng nhếch nhác, người đầy vết bẩn, tóc tai tán loạn, nhìn thoáng qua một cái, đừng nói là con người, đến con cừu con dê cũng phải căng mắt ra nhìn mới phân biệt được.
Tô Từ hoa mắt chóng mặt đau đầu, vội vàng đẩy Dương Diên Trinh: "Mau, mau nhìn xem mẹ của đệ đang ở đâu?"
Dương Diên Trinh cũng hơi nhức đầu, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của hắn. Sự xuất hiện của hai người khiến mọi người lần lượt đứng dậy, quay đầu nhìn sang, Dương Diên Trinh nhanh chóng tìm thấy mẹ của mình.
"Ở đằng kia!"
Dương Diên Trinh vui mừng, vội vàng chỉ tay về một hướng, Tô Từ nhanh chóng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt của phụ nhân mặc áo màu lam khẽ lóe lên, bà ấy lập tức quay lưng lại với họ.
Ở đằng kia rất xa, sự náo động không ảnh hưởng đến nơi đây, Nhan thị tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống.
"Mau, chúng ta qua đó đi!"
Tô Từ và Dương Diên Trinh thúc vào bụng ngựa, phiêu ngựa phi nước kiệu về phía trước, Tô Từ tìm kiếm một lúc: "Là người kia à! Mặc áo màu lam."
Trong số những bộ y phục màu xám xanh đầy bụi đất, chỉ có một màu lam rất dễ tìm, người kia đang ngồi quay lưng về phía họ, dáng người giống hệt như trong trí nhớ của Tô Từ, Tô Từ vui vẻ nói: "Đúng không đúng không? Mau, mau bảo người dẫn ra đây!"