Trước khi mở thư, ông nhắc trước với An Vương phi: “Nàng phải bình tĩnh, nàng vừa sinh xong, không được kích động, không được kích động.”
“Ta còn bình tĩnh hơn chàng!” An Vương phi giật lấy bức thư, rút thư bên trong ra đọc.
Bức thư được bà siết chặt trong lòng bàn tay, vừa đau lòng vừa phẫn uất.
Nét chữ trong thư này bà rất quen thuộc, chính là của An Vương.
Giống như tiếng lòng của nữ nhi đã nói, đây là một bức thư thông đồng với địch.
“Thật nực cười, ta là chủ tử của Vương phủ mà không biết trong Cẩm Văn Hiên lại có một ngăn bí mật như vậy.”
An Vương nhếch môi, đôi mắt thâm sâu.
Từ sau khi trưởng thành, ông rời cung tự lập phủ An Vương, đã sống ở đây mười hai năm, từng cây từng cỏ, từng kiến trúc, có ngăn bí mật hay không ông đều rõ như lòng bàn tay.
“Nét chữ giả giống y như thật, nếu không phải ta tự biết bản thân không có dũng khí và ý định đó, ta đã nghi ngờ rằng mình viết nó trong khi mộng du rồi.”
“Người có thể giả được nét chữ của ta chỉ có hai người, chính là Tri Nam và Tri Bắc.” Nói xong câu này, An Vương dường như đã tiêu tốn gần hết sức lực.
An Vương phi hiểu tầm quan trọng của hai người đó đối với ông, chỉ âm thầm vỗ vai ông an ủi.
“Tri Bắc từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ta cùng Tri Nam nhưng tại sao lại phản bội ta chứ? Sự phản bội của hắn làm ta nghi ngờ cả Tri Nam, liệu Tri Nam cũng có phản bội ta không?”
An Vương gục đầu vào vai An Vương phi, nói tiếp với giọng buồn bã: “Hai người đó là duy nhất trong phủ đã lớn lên cùng ta, giờ đây họ không đáng tin, vậy trong phủ An Vương này, ta chỉ còn lại nàng.”
“Và còn Gia Gia nữa,” An Vương phi thở dài.
“Ừ.”
Một lúc sau, An Vương vẫn nằm yên.
An Vương phi giơ tay tát nhẹ vào đầu ông, đe dọa: “Cảm động đủ rồi thì đứng dậy đi, chàng còn có nữ nhi, mau nghĩ cách sống sót đi, nếu chàng dám dẫn ta đi lưu đày, ta sẽ dắt Gia Gia về nhà mẹ đẻ và hưu phu!”
An Vương sợ hãi, ôm lấy bà: “Đừng, nàng đừng bỏ ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách sống sót, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ lập tức để nàng hưu ta.”
An Vương phi kéo đầu ông lên: “Chàng có thể nghe được tiếng lòng của Gia Gia mà…”
Dù câu nói chưa dứt nhưng cả hai đều hiểu ngầm.
An Vương gật đầu.
“Dù không biết tại sao chúng ta có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ nhi nhưng có lẽ đây là món quà từ trời ban, chúng ta cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không để ai khác biết được sự đặc biệt của nữ nhi.”
“Tức phụ, ta đều hiểu, chỉ cần ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ bảo vệ nàng ngày đó.”