Sữa dê ấm đựng trong bình, Gia Gia ngoan ngoãn uống từng ngụm, An Vương phi nhẹ nhõm trong lòng.
Nhìn tiểu nữ nhi ngoan ngoãn uống sữa, An Vương phi nhìn nàng đầy yêu thương.
Nghe được tiếng lòng của nữ nhi giống như một giấc mơ.
Ngoài ra, những lời mà nữ nhi nói về "thông đồng với địch bán nước" và "chết trên đường lưu đày" thật là gây sốc, phu quân vừa rồi đã đi kiểm tra.
Hy vọng đó không phải là sự thật, nhất định không được là thật.
Sau khi uống hết sữa dê trong bình, Gia Gia lại giơ tay lên, cố gắng phát ra âm thanh để thu hút sự chú ý của mẹ: “A, a.”
[Đói, ngon quá, muốn uống nữa.]
An Vương phi nghe thấy tiếng lòng của nữ nhi liền nói với Nhược Thủy: “Đi lấy thêm một bình nữa.”
Nhược Thủy đi rồi quay lại.
Gia Gia uống xong nửa bình nữa lại giơ tay nhỏ lên: “A~”
[Muốn uống nữa, muốn uống nữa.]
Nhược Thủy nói: “Vương phi, tiểu chủ nhân đã uống một bình rưỡi rồi, không thể uống thêm nữa.”
An Vương phi cũng hiểu điều này, “Gia Gia ngoan, không thể uống nữa, uống thêm bụng sẽ nổ tung, sẽ khó chịu không ngủ được đâu.”
[Không đâu không đâu, bụng bụng rất to, sẽ không nổ đâu.]
Trước đó nàng đã ăn hết tất cả đan dược của Lão Quân gia gia, ăn rất lâu mà bụng bụng vẫn không nổ.
Cha Thiên đế nói bụng bụng của nàng rất to, không bao giờ đầy được.
An Vương phi chỉ nghĩ rằng nàng còn nhỏ, gặp món thích liền ăn không ngừng, không biết no, không nghĩ ngợi nhiều.
Gia Gia chỉ giơ tay nhìn theo bóng dáng Nhược Thủy rời đi mà không quay lại, miệng nhỏ hơi hơi bĩu lên.
[Hứ, mẫu thân hư, từ giờ sẽ không thích mẫu thân nữa, ngủ dậy mới thích.]
Nàng như thể quên mất điều gì đó, là cái gì nhỉ...
Gia Gia nghĩ nghĩ rồi ngáp một cái, thân thể trẻ sơ sinh dễ ngủ khi đã no.
Trong cơn mơ màng, nàng dường như nhìn thấy cha hời của mình bước vào.
An Vương vừa vào thì sắc mặt không tốt chút nào, nhưng khi nhìn thấy An Vương phi và nữ nhi trong tã lót đang ngủ, sắc mặt ông trong chốc lát dịu đi.
Sau khi đuổi hết những người khác trong phòng ra ngoài, ông cúi xuống trực tiếp bò đến bên người An Vương phi với vẻ mặt đầy phẫn uất.
An Vương phi giơ tay tát nhẹ lên đầu An Vương, lực rất nhẹ.
Sau khi tát còn cẩn thận nhìn Gia Gia vẫn đang ngủ.
“Đừng có để nữ nhi khóc thức.”
An Vương ôm đầu, cẩn thận nhìn nữ nhi, chắc chắn rằng nàng vẫn đang ngủ, rồi nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường nhỏ bên cạnh rồi đến bên mép giường ôm thê tử vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai.
“Vừa rồi ta đã đến Cẩm Văn Hiên, ở đó gặp được Tri Bắc.”
An Vương nắm chặt tay phải, đấm mạnh xuống giường, nghiến răng lấy ra một bức thư.