Sau khi Trí Nam rời đi, An Vương ôm cuốn sổ với vẻ mặt tràn đầy niềm vui, đọc ra những cái tên hắn đã nghĩ sẵn.
“Phác Ngọc, Bích Ngọc, Mặc Ngọc, Thanh Ngọc, Bạch Ngọc, Bảo Ngọc...”
Đọc đến cái tên cuối cùng, cuốn sổ cũng hết, tiểu Thao Thiết suýt nữa thì ngủ thϊếp đi.
“Con có thích tên nào không?” An Vương gấp sách lại, mặt đầy kỳ vọng.
[Sao tên nào cũng có "Ngọc" thế...]
Tiểu Thao Thiết nghe đến chữ cuối cùng đã lơ mơ buồn ngủ.
Cha đúng là giỏi thật, có thể nghĩ ra nhiều tên không trùng nhau như vậy.
An Vương phi cũng là lần đầu tiên nghe thấy hàng chục cái tên có chữ “Ngọc”, bà cũng chóng mặt.
“Ta biết chàng thích từ "Ngọc" rồi nhưng có thể kín đáo, tế nhị hơn chút không? Như tên chàng là Tống Cảnh An, ‘Cảnh’ nghĩa là tiền đồ xán lạn, ‘An’ nghĩa là bình an thuận lợi. Chàng có thể đặt một cái tên hay như tên của chàng được không?”
Tiểu Thao Thiết nghe xong không còn buồn ngủ nữa.
Tống Cảnh An? Cái tên này nghe quen quá.
Hồi nàng còn ở Thần Cung đã đọc rất nhiều sách của Thiên Đạo, trong đó có một nhân vật tên là Tống Cảnh An, số phận khá bi thảm.
Hắn và Vương phi yêu nhau nồng thắm, năm đầu kết hôn liền mang thai. Nhưng đứa con đầu lòng bị tráo đổi thành hài nhi chết non. Mãi mười năm sau mới mang thai lần nữa, sinh ra một nữ hài, đặt tên là Gia Gia.
Cả hai vô cùng yêu thương Gia Gia, tổ chức tiệc đầy tháng thật lớn.
Nhưng vào ngày đầy tháng, có kẻ say rượu lỡ bước vào hậu viện và ngủ với một nha hoàn.
Vốn chẳng có gì to tát nhưng có kẻ giở trò, hơn nữa người ngủ với nha hoàn lại là Binh Bộ thượng thư, thê tử là con cọp mẹ, Bà ta lập tức đánh người, rồi vô tình phát hiện một bí mật trong căn phòng đó: một lá thư thông đồng bán nước.
Sau khi lá thư được tiết lộ, Hoàng đế nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn giam An Vương lại, ra lệnh điều tra.
Dần dần, có thêm nhiều manh mối được phát hiện.
Cuối cùng, trong tiệc sinh nhật một tuổi của Gia Gia, người ta tìm thấy một mật thất chứa bộ long bào vừa vặn với kích cỡ của Tống Cảnh An trong căn phòng nơi lá thư kia được phát hiện.
Hoàng đế nổi giận, lưu đày cả nhà An Vương, tất cả đều chết trên đường.
Thì ra nàng đã đến thế giới này rồi.
Tống Cảnh An sờ mặt, cái tên này là do mẫu phi của ông đặt, chứ không phải do ông tự đặt.
“Hay là lát nữa ta đến thắp hương cho mẫu phi, nhờ bà đặt cho con một cái tên, tối bà sẽ báo mộng cho ta?”
“Ta sẽ đốt cuốn ‘Vạn tự lục đặt tên của Tống quốc’ để mẹ chọn lựa kỹ.”
Nghe vậy, An Vương phi lườm mắt: “Chuyện này mà còn làm phiền mẫu phi à, chàng muốn bà nửa đêm lên đánh chàng à?”
“Ta đã nghĩ xong tên rồi, đặt là Tống Dao Gia. ‘Dao’ nghĩa có chứa ngọc, còn ‘Gia’ mang ý nghĩa cát tường, hạnh phúc.”
An Vương phi cúi xuống hôn lên má Gia Gia, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Gia Gia, con có thích cái tên này không?”
Tiểu Thao Thiết, sinh ra giữa trời đất, chưa bao giờ có tên. Các vị thần tiên thúc bá trên trời đều gọi nàng là tiểu Thao Thiết.
Đây là lần đầu tiên nàng có một cái tên thuộc về mình. Không, giờ phải gọi là Gia Gia rồi.
[Thích, thích, Gia Gia siêu thích luôn.]
Gia Gia vui buồn lẫn lộn.
[Gia Gia có tên rồi, Gia Gia vui lắm, Gia Gia muốn lớn lên với cái tên này, hu hu hu.]
Cả hai người đều ngẩn ra, có chút lo lắng, nghiêm túc lắng nghe.