“Vương phi, nàng nhìn xem nữ nhi của chúng ta đáng yêu biết bao.”
An Vương ngồi bên giường, liếc nhìn người vợ vẫn còn yếu ớt sau khi sinh nở, nhẹ nhàng chạm vào đứa bé xinh xắn trong tã lót, ánh mắt lộ rõ niềm vui sướиɠ.
Nghe thấy vậy, bé Thao Thiết mở mắt ngơ ngác.
Thấy đôi mắt to tròn của nữ nhi, An Vương vui mừng khôn xiết.
“Nữ nhi bảo bối của ta nhất định phải như ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay. Ta đã nghĩ xong rồi, tên gọi ở nhà là Ngọc Ngọc, tên chính là Mỹ Ngọc, Tống Mỹ Ngọc.”
Tiểu Thao Thiết nghe đến tên này thì choáng váng.
Ngọc Ngọc?
Trầm cảm?
Nàng rõ ràng là một con tiểu Thao Thiết duy nhất trên thế gian, không đời nào lại muốn tên Ngọc Ngọc!
Ngay lập tức mím môi, nước mắt chực trào, khóc “òa” lên thật to, tiếng khóc vang vọng khắp nơi, tạo ra một cú sốc mới cho màng tai của hai người.
Cả hai đều ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, An Vương cười lớn.
“Vương phi, nàng nghe thấy không, nữ nhi của chúng ta cũng rất thích cái tên này.”
Tiểu Thao Thiết mím môi, nước mắt dâng đầy trong mắt, càng làm đôi mắt thêm long lanh.
Ông nghe tai nào mà cho rằng nàng thích tên này chứ?
[Cha thật xấu, con không làm Ngọc Ngọc đâu!]
Cả hai người đều ngẩn ra khi nghe thấy tiếng nói đó.
Các nha hoàn đều ở ngoài, trong phòng chỉ có hai người và một đứa nhỏ, làm sao lại có giọng nói?
[Không thích, không thích.]
Tiểu Thao Thiết cố gắng lắc đầu, nàng sợ nếu khóc thêm nữa sẽ bị hiểu nhầm là thích.
Nhưng vì còn là trẻ sơ sinh, cử động đầu rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt An Vương phi dừng lại trên người cô bé, suy nghĩ liên tục xoay vần. Vừa mới sinh, thân thể bà còn yếu nhưng vẫn giơ tay tát nhẹ vào mặt An Vương, không mạnh lắm: “Nữ nhi không nghe nổi nữa đâu, nàng là không thích.”
An Vương ôm mặt, vẻ mặt đầy ấm ức. Ông biết rồi...
Nhưng không sao, suốt mười tháng qua ông đã nghĩ ra rất nhiều cái tên hay.
An Vương phất tay, hướng ra ngoài: “Trí Nam, mang cuốn sổ đặt tên của bổn vương vào đây.”
Chẳng bao lâu, Trí Nam mang một cuốn sổ nhỏ hấp tấp chạy vào, đặt cuốn sổ vào tay An Vương rồi tò mò ngó xem dung mạo của tiểu chủ nhân.
Ánh mắt từ từ hướng lên trên từ tã lót màu đỏ.
Sắp nhìn thấy rồi.
Trí Nam tràn đầy vui mừng và kích động.
Cái cổ dài thanh mảnh, giữa cổ còn có một chỗ nhô lên di chuyển lên xuống.
Cổ của tiểu chủ nhân có hơi to không nhỉ, và cái chỗ nhô lên đó sao lại giống hầu kết thế?
Ánh mắt tiếp tục đi lên.
Cằm với lớp râu xanh mờ.
Chậc, sao tiểu chủ nhân lại có râu?
Tiếp tục nhìn lên trên.
Đôi môi mím thành một đường thẳng... môi này hơi to.
Sống mũi thẳng... đầu mũi có phải hơi bóng dầu không? Lông mũi thò ra mà chưa được dọn dẹp.
Sao mí mắt lại thâm như vậy? Chắc vì tiểu chủ nhân đã ở trong bụng mẹ suốt ba ngày ba đêm khi Vương phi sinh.
Khi ánh mắt Trí Nam đối diện với đôi mắt sâu thẳm của An Vương, giọng nói ma quỷ vang lên bên tai.
“Trí Nam, ngươi nhìn đủ chưa?” Giọng An Vương trầm lắng.
Trí Nam giật mình, ngã ngửa xuống đất.
An Vương chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Trí Nam lạnh lùng: “Còn không mau ra ngoài?”
Hừ, ông còn chưa nhìn đủ nữ nhi bảo bối của mình, dám muốn nhìn trộm? Nằm mơ!