Trọng Sinh: Tiểu Mỹ Nhân Của Bạc Tổng Lại Đang Làm Nũng

Chương 5: Muốn giúp không?

Gã đàn ông kia: “???”

Gã đàn ông ngây ra, nhưng có thể xác định đối phương hình như nhận nhầm người rồi.

Gã thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nháy mắt lại khẩn trương.

Nếu cậu ta có hẹn với người khác, vậy có phải người đó sắp tới rồi hay không!

Một mình gã đối phó với hai người bọn họ, người gặp nguy hiểm sẽ là gã.

Gã đàn ông kia tỏ vẻ lạnh lùng, gật gật đầu, trong lòng nghĩ phải tốc chiến tốc thắng!

Sau đó nhìn thấy thiếu niên kia một chút cũng không sợ hãi mà tới gần gã, chọc chọc cánh tay gã, “Wow! Thật sự là cơ bắp này!”

Gã đàn ông kia đang chuẩn bị khống chế cậu, lại nghe thấy trong miệng cậu mang theo oán trách, tiếp tục nói: “Không phải anh nói hôm nay mình có việc, đổi thành tối mai gặp sao?”

Nghe xong những lời này, trong mắt gã đàn ông hiện lên ánh sáng u ám: Người kia không tới, thật tốt quá!

Kiều Miên lặng lẽ quan sát sắc mặt gã, thấy gã tin, đáy lòng khẩn trương mới thoáng thả lỏng chút.

“Sao lại câu nệ như vậy!”

Thiếu niên nghiêng mắt nhìn gã một cái, mị nhãn như tơ, “Trước kia lúc nói chuyện phiếm, không phải miệng rất ngọt sao?”

(mị nhãn như tơ: ánh mắt quyến rũ, mị hoặc)

Kiều Miên vươn ngón tay ra, chỉ chỉ cái túi của gã, “Để trên bàn là được.”

Nói xong xoay người rời đi.

Gã đàn ông nhìn vòng eo mảnh khảnh và làn da trắng nõn của cậu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Tên nhóc này vừa đến gần, con mẹ nó thật thơm nha!

Cái eo này, cũng thật con mẹ nó hăng hái!

Còn mặc áo ngủ ren, nửa che nửa lộ, con mẹ nó thật da^ʍ!

Kẻ có tiền đều biết chơi như vậy sao?

Nếu hôm nay có thể chơi một chút lại cho gã chụp ảnh, nhận thiếu bao nhiêu tiền cũng đáng giá!

Gã nghe lời đem túi đặt lên bàn, Kiều Miên không dấu vết mà liếc mắt qua đó một cái, túi rơi xuống phát ra âm thanh trầm đυ.c, bên trong tám chín phần mười là camera!

Cậu cong khóe môi cười cười, mở tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo ném cho gã đàn ông kia, trong tay cậu cầm một cái roi da nhỏ đi tới.

Cậu giơ cái cằm với tạo hình tinh xảo lên, mang theo vài phần kiêu căng, “Ngây ra đó làm gì! Không phải chính anh nói muốn chơi cái này sao?”

Gã đàn ông nhìn roi da nhỏ không hề có lực sát thương trong tay cậu, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trong ngực, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm, nháy mắt hiểu rõ ý của đối phương.

Sắm vai nhân vật?

Người trẻ tuổi có tiền này, thật đúng là, con mẹ nó biết chơi!!

Gã cầm quần áo trong tay, hỏi: “Thay tại đây?”

Tròng mắt Kiều Miên xoay chuyển, đuôi mắt hơi hơi nhướng lên tràn đầy dụ dỗ, “Như thế nào? Mệnh lệnh chủ nhân anh cũng không nghe sao?”

Cậu dỗi nói, “Rốt cuộc anh có muốn chơi không!”

Gã đàn ông bị khuôn mặt của cậu mê hoặc thất điên bát đảo, vội gật đầu không ngừng, “Chơi chơi chơi!”

Gã vội vàng cởϊ qυầи của mình trước, vừa chuẩn bị cởϊ áσ ra, một đôi tay vừa trơn mịn vừa mềm mại đặt lên bả vai gã, đầu ngón tay vuốt ve vài cái, sờ đến mức xương cốt gã mềm nhũn.

Phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo mềm ấm của thiếu niên, giống như mang theo vô số móc câu nhỏ ——

“Muốn chủ nhân giúp không nào?”

Gã đàn ông nghe cậu hỏi, cả cơ thể đều run rẩy, “Muốn muốn muốn!”

Kiều Miên khẩn trương đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi ròng ròng, cậu nhéo phần thịt mềm bên trong cánh tay mình, buộc bản thân phải bình tĩnh.

Một bàn tay làm bộ bắt lấy vạt áo gã kéo lên trên, một cái tay khác lặng lẽ cầm lấy tượng gỗ nai con trên bàn.

“Vậy anh phải ngoan ngoãn, đừng cử động nha ——”