Đầu ngón tay cậu như lơ đãng chạm vào lưng gã đàn ông, gã ta kích động đến toàn thân run rẩy.
Thật đẹp!
Con mẹ nó, thật đẹp quá mà!
Loại tư sắc như tiểu mỹ nhân này, gã ngay cả gặp cũng chưa gặp được mấy người! Vậy mà lập tức có thể chơi luôn!
Con mẹ nó, còn có cốt truyện!
Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!!!
Gã kích động đến toàn thân run run, không hề hay biết tiểu mỹ nhân phía sau đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tay phải giơ tượng gỗ nai con lên, dùng sức lực toàn thân đập xuống đầu gã!
“Bang” một tiếng, gã đàn ông bị đập hai mắt nổi đầy ngôi sao, ôm đầu quỳ xuống đất.
Đôi tay Kiều Miên vung tượng gỗ nai con lên, nhắm mắt lại, hung hăng đập gã thêm vài cái nữa, đập xong, cậu lui về sau một bước, cơ thể gã đàn ông lảo đảo, trợn trắng mắt ngất đi, ngã ầm xuống chỗ gã vừa đứng.
Kiều Miên nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp thể nghiệm vui sướиɠ báo được thù đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người vội vã chạy về phía căn phòng này.
Kiều Miên khẩn trương nắm chặt tượng gỗ nai con, xong rồi xong rồi, gã còn có đồng lõa!
Cậu nhón mũi chân nhanh chóng dịch tới cửa, tránh ở sát vách tường, giơ cao tượng gỗ nai con lên.
Lại đến thêm một tên cùng lắm thì đập thêm một cái!
Người tới rất vội vàng, đột nhiên đẩy cánh cửa khép hờ ra, “Kiều Miên!”
Hắn vọt vào phòng, nhìn người nằm trên mặt đất, toát ra một thân mồ hôi lạnh, “Kiều Miên!”
Đến gần mới thấy, không phải Kiều Miên, vậy Kiều Miên đâu?
Một thanh âm yếu ớt từ phía sau truyền đến, “Bạc Lệ Minh……”
Bạc Lệ Minh vừa xoay người, liền thấy thân ảnh mảnh khảnh kia.
Chân cậu trần trụi, mặc một cái váy ngủ hơi mỏng, đôi tay cầm tượng gỗ nai con, đôi mắt chấn kinh giống hệt nai con, lúng túng đứng yên tại chỗ.
Bạc Lệ Minh cảm thấy đau lòng, đi nhanh qua ôm cậu vào trong ngực, bàn tay đem đầu của cậu ấn vào trong lòng, một tay khác vòng qua vai lưng cậu, ôm cậu thật chặt.
“Miên Miên không sợ……”
Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Kiều Miên nháy mắt đỏ mắt, nước mắt không nghe lời mà từ hốc mắt chảy ra, thấm ướt cổ áo Bạc Lệ Minh.
Đời trước sao cậu lại tin tưởng không nghi ngờ là do Bạc Lệ Minh hại mình?
Hắn sao nỡ hại mình?
Kiều Miên ôm chặt eo hắn, khụt khịt hai cái, thanh âm đứt quãng, “Bạc Lệ Minh……”
Bạc Lệ Minh bị động tác ôm chặt eo mình của cậu làm cho kinh sợ, không phải cậu ghét hắn nhất sao?
Không phải cậu chỉ thích Lục Tòng Viễn kia thôi sao?
Cho nên…… Đây là cái ôm hỗn loạn sợ hãi và cảm kích?
Vậy hắn xem như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Động tác vỗ lưng cậu của Bạc Lệ Minh hơi chần chờ, nhưng rất nhanh lại gắt gao đem cậu ấn vào lòng ngực mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Miên lắc lắc đầu, từ trong lòng ngực hắn chui ra, hai vai run rẩy, vành mắt khóc đến đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng đỏ.
“Em cũng không biết, em vừa mới tỉnh lại, đã thấy người này đi vào ……”
Kiều Miên nâng đôi mắt lên, “Bạc Lệ Minh, em không quen biết gã, anh có tin không? Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy gã! Gã có chìa khóa nhà em, em…… Em thật sự không quen biết gã!”
Bạc Lệ Minh nhìn thoáng qua người trên mặt đất, “Cho nên, em đánh gã bất tỉnh?”
Kiều Miên đem tượng gỗ nai con trong tay giấu ra sau lưng, cậu cắn cắn đôi môi hồng nhuận, thử thăm dò hỏi: “Bạc Lệ Minh, nếu em nói gã ta tự ngất xỉu, anh có tin không?”
Người Bạc Lệ Minh thích chính là cậu đời trước, là tiểu bạch hoa yếu ớt nhu nhược cần được bảo hộ.
Đời này trọng sinh, cậu rất muốn để lại ấn tượng tốt với Bạc Lệ Minh, nhưng ai biết, vừa mới trở về đã bại lộ!
Nào có tiểu bạch hoa nào cầm tượng gỗ nai con tàn nhẫn đập đầu người khác…… Đây hẳn là xương rồng mới đúng!
Nhưng dựa vào thẩm mỹ của Bạc Lệ Minh, hắn sẽ thích xương rồng sao?