Bạc Lệ Minh xoay người Kiều Miên lại, đôi tay ấn bờ vai cậu, “Miên Miên nghe lời, anh đi với em.”
Kiều Miên cúi đầu, mái tóc quăn màu sợi đay mềm như bông che khuất đôi mắt vì bất an mà run rẩy của cậu, cậu biết vì sao Bạc Lệ Minh kiên trì muốn đi với mình ——
Dù sao, ngoại trừ ông nội ra, Kiều gia không có người nào thật lòng hoan nghênh cậu.
Cậu là quái vật không nên được sinh ra, Kiều gia không ai yêu quý cậu.
Cậu là đứa nhỏ không được chờ mong.
Cậu há miệng thở dốc, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, “Dạ.”
Bạc Lệ Minh đè đè bờ vai cậu, đi đến tủ quần áo tìm quần áo thay ra, tây trang thẳng tắp bao lấy thân hình khoẻ mạnh, vai rộng lưng thẳng chân dài, thời điểm duỗi tay dắt cậu, tràn đầy cảm giác an toàn.
Cậu rõ ràng nên hận hắn, hận hắn cường thế cướp mình khỏi Lục Tòng Viễn, hận hắn chia rẽ mình và Tòng Viễn, hận hắn tước đoạt quyền kết thúc sinh mạng của mình, hận hắn ép mình mang theo những thứ bẩn thỉu và phỉ báng mà tồn tại, tiếp tục chịu đựng chỉ trích và xem thường của những người đó……
Cậu không nên cảm thấy an toàn từ trên người Bạc Lệ Minh.
Đi đến gara, Bạc Lệ Minh mở cửa chiếc Maybach màu đen để Kiều Miên ngồi vào.
Kiều Miên nắm chặt tay lái, trong lòng có chút khẩn trương, mấy năm nay rất ít ra ngoài, càng miễn bàn tự mình lái xe đi ra ngoài.
Bạc Lệ Minh nắm lấy bàn tay trên tay lái của cậu, “Miên Miên đừng sợ, cho dù vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Kiều Miên nhìn chằm chằm cái tay kia, lạnh lùng nói: “Này xe không có túi hơi sao? Em không cần anh bảo vệ.”
“Có túi hơi, anh không yên tâm.”
“Miên Miên vẫn nên do chính anh bảo hộ mới có thể yên tâm.”
Đáy lòng Kiều Miên có hơi dao động, lại cưỡng ép mình khôi phục bình tĩnh.
Lời hay ý đẹp ai mà không biết nói?
Hắn thở dài, chậm rãi dẫm chân ga.
Hắn chọn con đường gần nhất, như vậy có thể tiết kiệm chút thời gian, phía trước là ngã tư đường, hắn cẩn thận xoay tay lái, bỗng nhiên, Bạc Lệ Minh hô lớn một tiếng, “Cẩn thận!” Nói rồi nhào qua che chắn cho cậu.
“Phanh —— loảng xoảng —— kẽo kẹt ——”
Một chiếc xe tải lớn từ chính diện lao tới, tài xế kia thấy va chạm với xe ô tô mà còn không phanh xe, tàn nhẫn dẫm chân ga vọt qua!
Dòng máu dính nhớp từ đỉnh đầu cậu nhỏ giọt xuống, chiếc xe va chạm trong nháy mắt, Bạc Lệ Minh nhào lên người cậu, ôm cậu vào trong ngực.
Bên trong xe đã hoàn toàn biến dạng, đè ép lên cột sống hắn “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, phát ra tiếng vang khiến người sợ hãi.
Kiều Miên mở miệng, không thể phát ra âm thanh, máu tươi cuồn cuộn trong cổ họng, sau đó trào ra từ lỗ tai, lỗ mũi, miệng, “Bạc…… Bạc …… Lệ Minh……”
Thân xe lại phát ra một tiếng vang lớn, Bạc Lệ Minh gắt gao ôm chặt cậu, mỗi một chữ đều giống như dùng hết toàn bộ sức lực trên người mới thốt ra được ——
“Miên…… Miên…… Đừng…… Sợ……”
Một chữ cuối cùng phát ra, đầu hắn cũng vô lực mà rũ xuống.
Kiều Miên trợn tròn hai mắt, “Bạc Lệ Minh…… Bạc Lệ Minh……”
“Bạc Lệ Minh…… Anh nói chuyện đi……”
Một tay cậu liều mạng đập cửa kính, mảnh vỡ thủy tinh cắm vào lòng bàn tay cậu, máu tươi đầm đìa dính đầy cửa sổ xe.
“Cứu người!”
“Mau cứu người!”
Một giọng nói quen thuộc từ ngoài xe truyền đến, nháy mắt làm Kiều Miên đông cứng không còn sức đập cửa.
“Còn một người còn sống! Làm lại lần nữa!”
Kiều Miên ngơ ngẩn mà cứng đờ tại chỗ, trước cửa kính xe nát bươm xuất hiện gương mặt cậu thương nhớ ngày đêm.
Lục Tòng Viễn cầm quyển sách không rời thân kia, miệng cười rạng rỡ giống như lúc mới gặp, đôi môi khép khép mở mở, tiếng động cơ gầm rú của xe vận tải truyền đến, “Quả thật không sai, các người thật sự sẽ xuất hiện ở chỗ này……”
“Kẽo kẹt ——”
“Kẽo kẹt ——”
Chiếc Maybach màu đen hoàn toàn thay đổi hình dạng, Kiều Miên trợn tròn đôi mắt khó hiểu và sợ hãi, ngã vào trong lòng Bạc Lệ Minh ……
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong tiếng nổ vang và đè ép của máy móc, cậu hoảng hốt nghe thấy Bạc Lệ Minh nói, “Miên…… Miên…… Đừng…… Sợ……”
Giống như bất cứ lần gặp ác mộng nào, Bạc Lệ Minh với đôi mắt buồn ngủ trong mông lung ôm cậu vào trong ngực dỗ dành, “Miên Miên đừng sợ……”
Miên Miên, đừng sợ.