Thành phố A, biệt thự Quan Lan.
Kiều Miên ngẩng đầu, cái cổ thon dài ngã về phía sau, làn da trắng mềm mại phiếm màu hồng nhạt, cậu cắn cắn môi, từ cánh môi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Cậu có chút không thoải mái, đại khái là vì hôm nay Bạc Lệ Minh uống rượu, giữa môi răng toả ra mùi rượu nhàn nhạt.
Kiều Miên nửa híp đôi mắt, cánh tay câu lấy cổ đối phương. Bởi vì động tác này, động tác của đối phương cũng theo đó nhu hòa hơn chút, “Miên Miên, có phải anh làm em đau hay không?”
Bạc Lệ Minh cúi đầu, hôn hôn cái trán trơn bóng trắng nõn của Kiều Miên, mồ hôi ở cằm cũng theo đó rơi xuống.
Kiều Miên rũ mắt, lông mi dài đen đánh vào mí mắt dưới, để lại một bóng đen, thời điểm run rẩy, giống như con bướm đang đập cánh.
“Sao anh còn chưa kết thúc nữa vậy?”
Kiều Miên mở miệng, thanh âm mềm mại, giọng nói cũng khàn đi vì ham muốn, chỉ là không khó nghe ra bất mãn và oán trách trong đó.
Bạc Lệ Minh nhạy bén đã nhận ra cảm xúc của cậu, “Miên Miên lại nhịn một chút nữa được không, anh rất nhanh ——”
Còn chưa dứt lời, cổ tay vòng lấy hắn liền buông lỏng ra.
Ngón tay thon dài đè lại bờ vai của hắn, đẩy ra ngoài, chủ nhân ngón tay nhấc mí mắt lên, lộ ra một đôi mắt cực xinh đẹp.
“Em không thoải mái, em mệt.”
Cậu nhìn Bạc Lệ Minh phía trên, hơi hơi nhíu mày, “Em không muốn nữa.”
Bạc Lệ Minh yên lặng nhìn cậu một cái, chậm rãi lui ra ngoài, kéo chăn lên đắp cho Kiều Miên, “Xin lỗi, Miên Miên.”
“Anh uống nhiều quá, không khống chế tốt chính mình.”
“Miên Miên, đừng tức giận.”
Kiều Miên nhàn nhạt “ừm” một tiếng, nhìn cũng không nhìn hắn liền xoay người đi, để lại cho hắn một bóng lưng.
Bạc Lệ Minh vào phòng tắm trong phòng ngủ, không lâu sau truyền đến tiếng nước từ vòi hoa sen, còn có tiếng thở dốc áp lực, Kiều Miên kéo chăn che đầu, thử đem hết thảy đều chặn ở bên ngoài, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ……
“Ong ong ong……”
Chợp mắt không bao lâu, âm rung điện thoại đánh thức cậu, cậu vươn tay mò điện thoại.
Là một tin nhắn WeChat mới, người gửi là, Kiều Tinh.
Em trai cùng cha khác mẹ của cậu.
Kiều Miên nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không vui, cậu tắt âm điện thoại, lại buông điện thoại xuống.
Nhưng ai biết đối phương lại không thức thời như vậy, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Cậu bắt máy, để điện thoại ra xa tai một ít.
Giọng nói làm cậu chán ghét từ điện thoại truyền đến: “Kiều Miên! Có phải anh cảm thấy mình leo lên Bạc tổng thì giỏi lắm phải không? Còn dám không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Anh cho rằng tôi tình nguyện gọi điện thoại cho anh sao? Tang Môn tinh!”
(tang môn tinh được xem là bại tinh, do đó nó mang trong mình nhiều ý nghĩa không được tốt)
Kiều Miên đánh gãy lời gã nói, “Đã trễ thế này rồi, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi còn tưởng anh là người câm chứ!”
Giọng nói khắc nghiệt từ đầu bên kia truyền đến, mang theo một chút vui sướиɠ khi người gặp họa, “Chỉ là muốn thông báo cho anh một tiếng, ông già sắp không xong rồi, muốn tới thì nhanh chân lên!”
“Ông nội? Ông nội làm sao vậy!”
Kiều Miên ngồi thẳng người dậy, lấy điện thoại kề sát lỗ tai, sợ bỏ lỡ một chữ, “Mau nói đi! Ông nội làm sao vậy!”
“Đô đô đô……”
Đối phương đã ngắt máy.
Kiều Miên nhìn màn hình điện thoại, bỏ điện thoại xuống, xốc chăn lên, mặc quần áo vào.
Bạc Lệ Minh từ phòng tắm ra tới, “Miên Miên, sao lại dậy rồi?”
Kiều Miên cầm lấy điện thoại từ trên giường lên, “Em phải về nhà một chuyến.”
“Đã trễ thế này rồi, sao em về nhà một mình được? Lão Lý có việc ở quê, anh cho hắn nghỉ phép về quê rồi. Chờ sáng mai anh tỉnh rượu đưa em đi được không?”
Kiều Miên không muốn lãng phí thời gian, “Không cần đâu, ông nội đã xảy ra chuyện, em cần phải lập tức trở về.”
Bạc Lệ Minh lấy quần áo mặc vào, “Anh đưa em đi.”
“Anh uống rượu,” Kiều Miên mặc vào áo khoác, “Em có bằng lái, em tự lái xe đi được.”
Nói rồi duỗi tay kéo nắm cửa, một bàn tay to phủ lên mu bàn tay cậu từ phía sau, l*иg ngực rộng lớn của nam nhân dựa vào lưng cậu, hơi thở mát lạnh do tắm nước lạnh truyền đến, mang theo mùi xạ hương nhẹ nhàng.