Sau khi sự việc xảy ra hôm qua, Trang Hải Dư lập tức báo cáo hết mọi nguyên nhân kết quả cho anh ta, không chỉ vậy, sau khi gây chuyện còn quyết định ở lại với ông chủ Trương, xác nhận “danh phận” - cũng là yêu cầu của chính cậu ta.
Sự khéo léo và mưu mẹo như vậy, thật không giống một người chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.
Đến cả anh ta cũng phải tự hỏi sao trước giờ không nhận ra dưới tay mình lại có một “người tài” như vậy.
Nghĩ đến đây, quản lý không kìm được mà thở dài thêm lần nữa. Nhìn vào khuôn mặt trầm lặng của Ninh Túc trước mặt, lần đầu tiên nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Ninh Túc, liệu cậu ấy có thực sự phù hợp với giới giải trí này không?
Cậu ấy quả thật có ngoại hình, có khả năng sáng tác, duyên với khán giả cũng không tồi nhưng dường như thiếu một chút khao khát để ở lại và tiến xa trong giới này.
Ở phương diện này, ngược lại Hải Dư mà anh ta không mấy hy vọng lại vượt trội hơn.
Nghĩ đến đây, quản lý không còn thấy áy náy về những điều sắp nói: “Tình hình hôm qua công ty đã nắm được, phía cổ đông Trương không bị thương nặng, Hải Dư cũng nói đỡ nên đối phương không có ý định truy cứu trách nhiệm của cậu.”
“Nhưng dù gì cậu cũng đã ra tay đánh người, nếu không xử phạt cậu, công ty sẽ không thể quản lý những người khác.”
Ninh Túc gật đầu.
Không có quy tắc, không thành khuôn khổ, anh hiểu điều này.
“Hiện tại có hai lựa chọn, một là phạt về kinh tế, thu nhập của cậu trong năm tới công ty sẽ không chia cho cậu, có nghĩa là toàn bộ thu nhập của cậu sẽ bị tịch thu, dĩ nhiên trợ cấp sinh hoạt vẫn có.”
Điều này là vì công ty đã trả trước chi phí y tế.
“Lựa chọn còn lại là công ty sẽ chấm dứt hợp đồng với cậu. Cậu giữ lại bản quyền của ‘Hải Phách’ nhưng được tự do.”
“... Hai lựa chọn, cậu tự cân nhắc đi.”
Hai lựa chọn mà công ty đưa ra, một là mất một khoản tiền lớn, hai là nghiêm trọng hơn - xem như thất nghiệp ngay lập tức.
Hai lựa chọn này quản lý cũng không định để Ninh Túc phải đưa ra câu trả lời ngay mà cho anh thời gian đầy đủ để suy nghĩ.
“Về nghĩ kỹ đi, nghĩ xong rồi hãy nói với tôi.”
Thấy Ninh Túc im lặng, cuối cùng quản lý vẫn mềm lòng, thở dài an ủi: “Đừng trách anh Triệu của cậu không giúp đỡ, làm nghệ sĩ thì để giữ gìn hình tượng, đương nhiên phải chịu thiệt thòi hơn người khác một chút.”
Sợ Ninh Túc nghĩ không thông, quản lý lại nhắc đến việc quản lý dư luận tối qua.
“Chuyện xảy ra bên cậu, có người lập tức đăng bài lên mạng, nếu không phải công ty kịp thời phát hiện, tìm cách liên hệ với trang web để gỡ bài, nếu chuyện này làm lớn lên thì cậu đừng nghĩ tiếp tục làm nghề này nữa.”
Dù đã đưa ra hai lựa chọn nhưng trong mắt quản lý, khả năng Ninh Túc chọn lựa chọn thứ hai gần như không có.
So với việc rút khỏi ngành và thất nghiệp - một hình phạt nghiêm trọng như thế thì bồi thường một chút tiền vẫn là đơn giản hơn.
“Cậu nghe lời đi, chờ qua đợt này, tôi sẽ tìm cách giúp cậu.”
Hàm ý trong lời nói của quản lý gần như không giấu giếm - mặc dù hình phạt đầu tiên khiến thu nhập của Ninh Túc giảm mạnh nhưng quy tắc là bất di bất dịch, đến khi sóng gió qua đi, việc quản lý muốn giúp đỡ Ninh Túc thế nào đều có thể là chuyện riêng tư.