Ninh Túc hoàn toàn không biết mình đã gây ra sự kinh ngạc cho người tài xế vô tội. Thật ra trước khi ra tay, anh cũng không nhận thức rõ về sức mạnh kỳ lạ của mình.
Ban đầu anh chỉ muốn thử xem sao nhưng ai ngờ ngay lúc chiếc xe được nâng lên, chính anh cũng bất ngờ.
Điểm dừng của xe công nghệ cách công ty không xa, chỉ cần vài bước đi qua một cây cầu vượt là đến, bước chân của Ninh Túc khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng công ty.
“... Thầy Ninh đến rồi.”
Cô gái lễ tân đang tươi cười đón khách, khi nhìn thấy Ninh Túc thì thoáng sững lại, sau đó giọng cũng nhỏ dần.
Nghe thấy câu này, những người khác trong sảnh cũng dựng tai lên, hoặc giả vờ ngắm cảnh, hoặc nhìn vào điện thoại nhưng ánh mắt tất cả đều không hẹn mà cùng hướng về phía Ninh Túc.
Hiển nhiên mọi người trong công ty đều đã nghe được tin tức về việc Ninh Túc đánh người từ nhiều nguồn khác nhau.
“Tôi tìm anh Triệu.” Mặc dù Ninh Túc hầu như biết rõ phản ứng của mọi người nhưng vào lúc này anh vẫn vờ như không nghe thấy.
“Được rồi, anh có thể trực tiếp lên trên.” Cô lễ tân nở nụ cười nghề nghiệp.
Ninh Túc gật đầu, sau khi quay người càng nghe thấy tiếng bàn tán càng sôi nổi hơn trong sảnh.
Bước chân anh thoáng dừng lại.
Không phải vì Ninh Túc quan tâm đến chuyện mình bị bàn tán mà là vì anh cảm thấy... khả năng cảm nhận và thính giác của mình dường như đều trở nên mạnh hơn? Trước đây anh có nghe được nhiều động tĩnh như vậy không?
Mang theo sự nghi hoặc mới, Ninh Túc chờ thang máy, lên lầu, bấm tầng 20.
Mặc dù STUN là một nhóm không nổi nhưng điều đó không có nghĩa là công ty quản lý của họ cũng kinh doanh thất bại - thực tế mặc dù thất bại trong ngành idol nhưng công ty của họ lại nằm trong top đầu ở lĩnh vực điện ảnh.
Nhờ lợi nhuận từ ngành điện ảnh, công ty có thể thuê hai tầng trong tòa nhà làm nơi làm việc.
Đây cũng là lý do tại sao nhóm của Ninh Túc dù không nổi tiếng một năm qua nhưng vẫn có hoạt động.
Đến tầng hai mươi, Ninh Túc rẽ một góc, đến trước cửa phòng của quản lý, gõ cửa và gọi: “Anh Triệu.”
“Vào đi.”
Quản lý mở cửa với đôi mắt quầng thâm, rõ ràng đêm qua cũng không ngủ được. Người dưới quyền mình gây chuyện, không chỉ đánh cổ đông mà còn làm kinh động đến cảnh sát, áp lực mà quản lý phải chịu là điều không cần bàn cãi.
Thật ra đêm qua anh Triệu - quản lý của Ninh Túc đã thức trắng, từ đồn cảnh sát trở về lại đi tìm sếp lớn của công ty, nói hết lời chỉ để tìm kiếm một đường sống.
Nghĩ đến đây, anh Triệu lại thở dài.
“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.” Ninh Túc hiểu chuyện, dù không hối hận vì đã ra tay nhưng những gì anh làm thực sự đã mang lại không ít rắc rối cho công việc của người quản lý.
“Cậu đó.”
Đây chính là lý do tại sao trong cả nhóm, người quản lý lại đặt hy vọng nhiều nhất vào Ninh Túc.
Anh nghe lời, hiểu chuyện, bình thường luyện tập rất chăm chỉ, nếu có cơ hội, chưa chắc đã không nổi tiếng được. Nhưng gặp phải chuyện như thế này, anh ta cũng đành bó tay.
“Chuyện ngày hôm qua, Hải Dư cũng đã kể với tôi rồi.”
So với sự im lặng của Ninh Túc, cách xử sự của Trang Hải Dư linh hoạt và thậm chí là chín chắn hơn.