Ninh Túc tháo mũ, ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra và thấy tin nhắn mới nhất từ Hải Dư.
“Anh Ninh, em tự nguyện, anh cũng biết tình hình nhà em mà...”
Ninh Túc tắt điện thoại.
Anh biết rõ mẹ Hải Dư đang bị bệnh, bố cậu ta là một kẻ nghiện cờ bạc, cũng biết Hải Dư phải làm vậy để tránh phiền phức, nhưng ngay cả khi vậy, anh vẫn muốn can thiệp một chút.
Dù can thiệp của anh cũng chỉ là muối bỏ biển.
“Cảm ơn anh, anh Ninh.”
Một tin nhắn khác xuất hiện trên WeChat, Ninh Túc thở dài một hơi, ném điện thoại sang một bên, nằm xuống sofa.
Ai ngờ đâu chiếc sofa này không biết do cũ quá hay có vấn đề gì khác, khi Ninh Túc nằm xuống, nó “rầm” một tiếng và sập xuống.
Ninh Túc chống tay lên sàn để đứng dậy, khi rút tay ra, anh phát hiện viên gạch dưới sàn đã hằn in một dấu tay rõ ràng.
“?”
Sức mạnh của anh, từ khi nào đã trở nên lớn như vậy?
Tối hôm ấy, Ninh Túc trằn trọc suốt nửa đêm không ngủ.
Sức mạnh đột nhiên gia tăng khiến anh hoàn toàn không thể hiểu được, kéo theo suy nghĩ mới về mọi chuyện đã xảy ra trong ngày.
Nếu không nhớ sai, lúc vào phòng riêng, anh quả thật rất tức giận nhưng lý trí vẫn còn. Anh nhớ rằng lúc ra tay cũng không dùng hết sức lực.
Nhưng đối phương lại bay ra ngoài.
Lúc đó anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhìn lại, những gì đã xảy ra hôm qua mặc dù không loại trừ khả năng ông chủ Trương đúng là một tên vô dụng nhưng có lẽ còn có liên quan đến việc sức mạnh của anh tự nhiên gia tăng.
Nhận thức được điều này, Ninh Túc không khỏi nhíu mày.
Mang theo sự hoang mang về điều chưa biết, Ninh Túc nhanh chóng dựng lại chiếc ghế sofa, di chuyển nó sát vào tường rồi lấy một tấm thảm, trải lên chỗ viên gạch bị anh ấn lõm xuống.
Làm xong tất cả đã là ba giờ sáng.
Theo thói quen của các idol, lúc này các thành viên trong nhóm của anh vẫn chưa ngủ, bên ngoài còn nghe thấy động tĩnh mơ hồ.
Để tránh tình huống không thể kiểm soát lặp lại, Ninh Túc cẩn thận nằm lên giường, đắp chăn và nhắm mắt.
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại đã là tám giờ sáng.
Các thành viên trong nhóm người thì đang rửa mặt, người thì trang điểm, thấy anh mở cửa, tất cả đều sững lại, ánh mắt có chút né tránh.
"Có hoạt động sao?"
Ninh Túc hồi tưởng lại, hình như hôm nay có một hoạt động nhỏ - mặc dù là một buổi biểu diễn trên đài phát thanh nhỏ không thể nhỏ hơn, họ đi cũng tám phần là làm nền nhưng chương trình cần tham gia thì vẫn phải đi.
Nếu hoàn toàn không có hoạt động, nhóm của họ đã thật sự hết thời.
"... Ừm."
Sau khi Ninh Túc hỏi, những người khác lại ngập ngừng. Cả phòng rơi vào sự im lặng khó tả.
Một lúc sau, đội trưởng Hoàng Tiêu ho khẽ một tiếng, nói: "Tiểu Ninh, anh Triệu bảo em đến tìm anh ấy."
"Còn nữa, sau hôm nay, các hoạt động em tạm thời không cần tham gia."
Ninh Túc ngẩn người một lúc rồi gật đầu: "Em biết rồi."
Có lẽ vì chút chuyện này, không khí trong phòng trở nên có phần vi diệu. Các thành viên nhanh chóng sửa soạn, chào tạm biệt Ninh Túc rồi ra khỏi cửa.
Nhóm họ có bảy người, thiếu Ninh Túc và Hải Dư, lần này chỉ có năm người đi tham gia chương trình.
- Vì họ không nổi tiếng nên số lượng thành viên nhóm đi cũng không ảnh hưởng gì đến fan hay nhà tổ chức.
Đây cũng là một lợi ích của việc "không nổi".