Rút Khỏi Giới Giải Trí, Tôi Thi Đậu Vào Biên Chế Yêu Cục

Chương 3: Ổn rồi

“Ông chủ Trương gọi Hải Dư đến ăn tối, anh Ninh biết chuyện nên đã đến tìm người... và rồi, anh ấy đánh người luôn.”

Với tư cách là đội trưởng, sau khi Hoàng Tiêu nghe những lời này, cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.

Nhóm của họ chính là tình trạng như vậy, không đủ nổi để nổi tiếng mà cũng chẳng đủ thảm để tan rã.

Khi ra mắt từ chương trình, mọi người đều hướng đến việc tạo dựng danh tiếng trong giới giải trí nhưng tiếc rằng phát triển đến hiện tại, những cách có thể dùng được đều đã thử qua, những chiêu trò có thể nghĩ ra đều đã thực hiện nhưng nhóm vẫn không nổi bật.

Thời gian tồn tại của một nhóm từ chương trình tuyển chọn chỉ có hai năm, giờ đây họ đã tồn tại hơn một năm, công ty quản lý cũng đã có kế hoạch mới.

Trong bối cảnh như vậy, việc các thành viên tự tìm cơ hội cho mình cũng không phải điều kỳ lạ.

“Hải Dư, cậu ấy...”

“Khi tôi và anh Ninh đến, ông chủ Trương đang sờ mó Hải Dư.”

Cho đến giờ, khi nhớ lại cảnh tượng đó, thành viên vẫn cảm thấy rất tức giận.

Khi họ đẩy cửa vào, Hải Dư vừa cười vừa từ chối, đẩy tay ông chủ Trương ra nhưng ông ta không những không dừng lại mà còn cười tủm tỉm đút tay vào trong áo của Hải Dư.

Thấy vậy, Ninh Túc tiến lên, kéo đồng đội khỏi ghế rồi đấm ông chủ Trương một cú.

Không ai ngờ rằng, ông chủ Trương, một kẻ say xỉn và yếu đuối lại trượt khỏi ghế, đập vào tường và làm sập cả tường.

“... Các cậu thật sự quá nóng nảy rồi.” Tình thế đến mức này, Hoàng Tiêu cũng không biết nên nói gì.

Anh ta không thể nói rằng Ninh Túc làm không đúng, việc đánh người chắc chắn là sai nhưng cũng không thể trách Ninh Túc — trước khi tham gia tuyển chọn, Hải Dư vốn là người theo sát Ninh Túc, thấy người bên cạnh mình bị bắt nạt, ai có thể nhịn được chứ?

“Chờ chút nữa khi anh Triệu đến, cậu phải xin lỗi đàng hoàng đó.”

Hoàng Tiêu thấp giọng dặn dò.

Thời gian các thành viên ngồi trong xe chờ đợi kéo dài mãi. Khoảng một tiếng sau, quản lý từ trên lầu đi xuống, mở cửa xe.

“Ổn rồi, các cậu về trước đi.”

“Tôi sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến.”

Trước đó vì có xô xát xảy ra trong quán, chủ quán đã gọi cảnh sát, bây giờ quản lý cần đến để phối hợp với cảnh sát hoàn thành các thủ tục tiếp theo.

“Hải Dư sao rồi?” Đội trưởng hỏi.

“Ồ, cậu ta đang ở trên lầu chăm sóc ông chủ Trương — cậu ta và ông Trương đã chính thức ở bên nhau.”

Quản lý nói xong câu này, đặc biệt nhìn Ninh Túc một cái.

Xe chở các thành viên đến chung cư nơi họ sống. Sau khi đến nơi, quản lý mới quay sang nói với Ninh Túc: “Dù phía ông chủ Trương đã có Hải Dư cầu xin cho cậu, nhưng chuyện này có lẽ chưa kết thúc đâu. Cậu chuẩn bị tinh thần đi.”

Ninh Túc không đáp lời.

Các thành viên biết anh đang không vui, sau khi xuống xe cũng không dám nói gì thêm, cả nhóm lặng lẽ trở về phòng mình.

Căn hộ này là do công ty quản lý thuê cho họ khi mới thành lập nhóm, lúc đó rõ ràng công ty còn rất kỳ vọng vào tương lai của nhóm nên đã chi số tiền lớn để thuê nguyên căn hộ này. Đến bây giờ điều kiện chỗ ở này đã trở thành điều duy nhất đáng khen ngợi của nhóm.

Các thành viên ở phòng đôi, Ninh Túc và Hải Dư ở chung một phòng, hiện tại Hải Dư không về, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Ninh Túc.