Theo quy định, vào ngày thứ hai, tân nương phải dâng trà cho phụ mẫu. Nhưng Bộ Chiêm lại không còn phụ mẫu, nên Khương Linh được miễn trừ nghi thức này.
Tuy nhiên, nàng không có thời gian để lười biếng. Ngay khi ánh sáng đầu ngày le lói, hạ nhân đã mang chậu và trang phục mới tới để tân phu nhân rửa mặt, chải đầu và trang điểm.
Trong Thính Vân các, các thị nữ lần lượt bước vào.
Người đầu tiên là Thanh Cúc, trưởng thị nữ của Bộ gia, là người có tiếng cẩn trọng và nhạy bén trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác.
Vừa đặt chân vào, nàng ấy lập tức nhận thấy giường tân hôn sạch sẽ, tân nương vẫn khoác trên mình bộ hỉ phục chỉnh tề, điều đó cho thấy cả đêm qua nàng không hề chợp mắt. Do vậy, Thanh Cúc không nói nhiều mà tiến lên, nhẹ nhàng chải tóc cho phu nhân.
Khi hạ nhân đã đặt đồ xuống, Thanh Cúc lập tức ra hiệu cho họ lui.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người: một chủ nhân và hai thị nữ.
Thanh Cúc cầm lược, liếc nhìn qua tấm gương. Nàng ấy đã nghe nói nhiều về vẻ đẹp của tân phu nhân, nhưng khi nhìn thấy, nàng vẫn không khỏi cảm thấy bất ngờ. Kinh thành không thiếu mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp của một cô nương.
Tân phu nhân mặc bộ hồng y, tóc được búi lỏng lẻo. Mái tóc đen như mực được cố định bằng trâm cài, khuôn mặt nàng với đường nét tinh xảo, thon thả hoàn mỹ. Hạ ánh mắt di chuyển xuống, những đường cong duyên dáng của nàng khiến người khác không thể rời mắt.
Thanh Cúc cúi đầu hỏi, nhưng chưa nhận được ánh nhìn từ tân nương thì bỗng dưng ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng.
Mùi hương thoảng qua từ cổ nàng.
Mùi hương thật nhẹ nhàng, không nồng nặc như son phấn, cũng không lạnh lùng như suối nguồn. Một hương thơm nhẹ nhàng hòa quyện với chút ấm áp, khiến người ta chỉ cần ngửi thấy đã cảm thấy dễ chịu.
Khi Thanh Cúc chải tóc cho nàng, không khỏi hỏi thêm: "Phu nhân sử dụng mùi hương gì vậy, thật dễ chịu."
"Chỉ là một mùi hương bình thường thôi."
Lục Vu ở bên cạnh kiêu ngạo nói: "Tiểu thư của chúng ta trời sinh đã xinh đẹp, từ khi mới sinh đã tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng."
"Thì ra là vậy."
Thanh Cúc mỉm cười đáp: "Phu nhân, mùi hương này không chỉ dễ ngửi mà còn có tác dụng kỳ diệu. Nô tỳ chỉ cần đứng gần một lát đã cảm thấy thoải mái, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều."
Lời nói của nàng vừa khéo chứa đựng lời khen ngợi cho tân phu nhân.
Khương Linh chỉ mỉm cười nhẹ, trong lòng lại bất chợt nhớ tới chuyện của ngày hôm qua.
Một căn phòng cô đơn, tĩnh mịch... và tiếng cười vui vẻ từ phòng bên cạnh.
Như hiểu được tâm trạng của nàng, Thanh Cúc đặt lược xuống: "Phu nhân đang nghĩ đến Thừa tướng sao? Phu nhân yên tâm, Thừa tướng không có ý bỏ rơi phu nhân đâu, chỉ là trong Kinh thành đang rối ren, Thừa tướng lại nắm giữ nhiều quyền lực, công việc rất nặng nề, đương nhiên không thể rời khỏi ngay được. Hẳn là hôm qua cũng bận rộn với chính sự."
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng trò chuyện của hai hạ nhân vọng vào.
"Các người có nghe nói gì không, đêm qua Thừa tướng dẫn người đến Lư gia. Chỉ trong một đêm, Lư gia đầy thi thể, máu chảy thành sông, tịch thu không ít tài sản, người bỏ mạng cũng không kể xiết..."
"Lư gia, chính là Lư gia luôn chống đối Thừa tướng trong triều sao?"
"Nếu không thì ở Kinh thành này có mấy Lư gia đáng để Thừa tướng tự mình ra tay chứ..."
"Chả trách đêm đại hôn lại không thấy người, thì ra là đi diệt trừ bè cánh khác."
"Nhưng mà, nói thật, đêm qua là đêm hôn của Thừa tướng. Đêm tân hôn mà Thừa tướng lại hoàn toàn phớt lờ tân phu nhân, đến giờ vẫn chưa trở vào tân phòng lần nào. Vừa mới xong việc với Lư gia, giờ lại vào cung phục lệnh."
"Ôi, tân phu nhân của chúng ta thật đáng thương."
"..."
Khi nghe được những lời này, ánh mắt Khương Linh hơi dừng lại.
Tấm gương trong suốt phản chiếu gương mặt đẹp không tì vết của nàng.
Thấy vậy, Thanh Cúc vội vàng nói: "Những lời đó chỉ dám nói sau lưng chủ tử, lát nữa nô tỳ sẽ đi trách phạt họ. Xin phu nhân đừng để những lời đó vào lòng. Nô tỳ được Thừa tướng đưa tới Thính Vân các để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của phu nhân. Nếu phu nhân cảm thấy không thoải mái điều gì ở Bộ gia, xin hãy cho nô tỳ biết."
Nghe nàng nói vậy, Khương Linh hơi ngạc nhiên: "Vậy Thanh Cúc có biết người ở sát vách là ai không?"
Phu nhân nhìn vẻ mặt nàng, rồi cẩn trọng đáp: "Người ở sát vách phu nhân là... Là Phùng cô nương."
"Phùng cô nương?"
Chưa kịp để Khương Linh phản ứng, Lục Vu đã nhảy lên: "Thừa tướng các người còn chưa cưới chính thê mà đã lén lút nuôi thϊếp sao?"
"Phu nhân đừng hiểu lầm, Phùng cô nương không liên quan gì đến Thừa tướng nhà ta. Nàng vốn là một nữ danh y, đã từng cứu Thừa tướng một mạng. Thừa tướng cảm thấy nàng đáng thương nên để báo đáp lòng tốt, mới cho Phùng cô nương ở lại Bộ phủ. Nếu đại phu nhân không thích nàng, nô tỳ sẽ bẩm báo với Thừa tướng để nàng chuyển đến viện khác."
Thanh Cúc đã nghe nói về tính tình của vị tân phu nhân này rất mềm mỏng, nên đoán rằng nàng sẽ không muốn Phùng Nhân Nhân chuyển đi nơi khác. Ai ngờ sau khi nghe lời này, đại phu nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."
Từ nhỏ, nàng đã được dạy rằng, thân là chủ mẫu một nhà không nên ghen tị, Khương Linh cũng không muốn tranh giành tình cảm với Phùng cô nương. Chỉ là theo quy định, thϊếp thất không được phép ở cùng viện chính thê mà thôi.
Về việc trước đó đối phương có quan hệ gì với Bộ Chiêm, Khương Linh cũng không mấy quan tâm, thậm chí nàng còn nghĩ rằng nếu Bộ Chiêm và Phùng Nhân Nhân có cảm tình với nhau, thì có thể lấy cô nương kia làm thϊếp.
Vào buổi trưa hôm đó, Phùng Nhân Nhân dọn ra khỏi Thính Vân các.
Khương Linh ngồi trong phòng ngủ chính, cầm chén gạo kê đầu xanh, lắng nghe âm thanh từ phòng bên cạnh.
Những tiếng ồn ào cùng lời oán giận không giấu giếm như đang bày tỏ sự bất mãn.
"Tiểu thư, dựa vào đâu mà nàng ta vừa đến đã yêu cầu chúng ta phải nhường chỗ? Rõ ràng chúng ta đã chuyển đến Thính Vân các trước, giờ lại muốn chúng ta thu dọn đồ đạc đến Đàm Hương viện, mọi việc đều phải theo thứ tự trước sau."
Nha đầu bên cạnh Phùng Nhân Nhân vừa nói xong, quay người đã thấy Lục Vu đứng ở cửa viện.
Nàng ấy còn mặc trang phục của Khương phủ, với bộ áo váy màu xanh lá cây, tóc buộc thành búi hoạt bát. Lục Vu cũng bị tiếng ồn cách vách làm khó chịu, vừa bước vào viện đã nghe thấy mấy lời đó.
Nàng ấy không thể nhịn cười:
"Phùng cô nương, tuy nô tỳ là người Khương gia nhưng cũng biết rằng ở Bộ phủ, từ trước đến nay cũng không phải lúc nào mọi việc đều theo thứ tự."
Trên chiếc ghế chạm khắc hoa lê trong phòng, có một đôi mắt lười biếng nhìn qua.
Phùng Nhân Nhân mặc sam y màu hồng, xung quanh nàng ta là làn sương khói từ lư hương bát giác tỏa ra, nhẹ nhàng vây quanh đôi lông mày tinh tế. Nàng ta tò mò nhướng mày, nhẹ giọng hỏi:
"Ô? Vậy ngươi muốn nói gì với ta?"
Lục Vu nhìn nàng, trịnh trọng đáp: "Lễ nghi tôn ti."
Nghe lời ấy, Phùng Nhân Nhân không kìm được, lấy tay áo che miệng, cười khúc khích.
"Đêm đại hôn, phu quân cũng không thèm nhìn tân phu nhân, thật là rất cao quý."
Nàng ta không hề che giấu sự mỉa mai trong lời nói của mình.
Thực tế, chuyện đêm qua đã nhanh chóng lan truyền khắp Bộ phủ. Khương Linh trở thành trò cười của toàn kinh thành, ai nấy đều biết tân phu nhân không được Thừa tướng sủng ái, chức vị chủ mẫu kia chỉ là trên danh nghĩa.
Trong phủ, gió chiều nào theo chiều ấy, và chỉ sau ba ngày, Khương Linh đã nhận ra mức độ nguy hiểm của lòng người. Theo lời Lục Vu, hiện tại tiểu thư bị chèn ép đến mức ngay cả chó của phủ Thừa tướng đi ngang qua cũng sủa hai tiếng vào trong Thính Vân các.
Sương thu càng lúc càng dày, hoàng hôn tràn về mang theo cái lạnh, Thanh Cúc lo lắng nhìn chủ tử mới của mình, che cổ áo cho ấm.
Mấy ngày theo bên đại phu nhân, nàng ấy cũng đã phải chịu không ít khổ sở. So với đại phu nhân không tranh chấp, thì Thanh Cúc lại lo lắng như ngồi trên đống lửa. Nàng cầm chén cháo ngọt, chậm rãi tiến đến bàn ăn. Ngọn đèn sáng trên bàn làm cho dáng hình thiếu nữ trở nên duyên dáng, quyến rũ hơn bao giờ hết.
Khương Linh cầm một tập thơ đặt trên bàn, nghiêm túc đọc.
"Đêm đã khuya, phu nhân chú ý giữ gìn sức khỏe, nô tỳ đã sai người chuẩn bị chè, phu nhân nếm thử xem."
Chưa kịp dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo. Lục Vu liền vén vạt váy, vội vàng chạy vào.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, Thừa tướng đã trở về!"
Tay cầm quyển sách của Khương Linh hơi khựng lại.
"Tiểu thư, người ngẩn ngơ làm gì vậy? Là Thừa tướng, Thừa tướng đã về phủ rồi." Đây là lần đầu tiên Bộ Chiêm trở về sau khi hai người thành hôn. Lục Vu sốt ruột nói: "Người mau sửa soạn đi, chờ Thừa tướng dùng cơm xong nhất định sẽ đến Thính Vân các của chúng ta!"
Không đợi Khương Linh phản ứng, nàng đã bị Lục Vu và Thanh Cúc đẩy đến bàn trang điểm. Lục Vu nhanh chóng cởϊ áσ ngoài của nàng, trong khi Thanh Cúc gọi hạ nhân chuẩn bị nước tắm.
Hơi nước dâng lên, thiếu nữ trong bồn tắm như quả đào xuân nở rộ.
Đổ một muỗng sữa bò, rắc thêm nửa xô cánh hoa hồng lên trên, làm cho cảnh sắc dưới mặt nước thêm phần tươi đẹp. Chỉ cần nhìn thấy bầu trời bên dưới lớp cánh hoa, Thanh Cúc đã cảm thấy toàn thân nóng bừng, khó có thể kiềm chế, huống hồ là Thừa tướng trong thời kỳ cường tráng.
Nhiệt độ ập vào khiến gương mặt trắng nõn của nàng dần đỏ ửng, mái tóc ướt xõa trên mép bồn tắm. Thanh Cúc lẩm bẩm về việc phải hầu hạ Thừa tướng như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh nghe thấy những lời càn rỡ như vậy.
Thanh Cúc nhẹ nhàng ấn nàng xuống, sữa bò màu trắng đυ.c chảy xuống từ cổ, ướŧ áŧ lướt qua xương quai xanh. Đi xuống một chút nữa, Khương Linh xấu hổ vì cảm giác đó, đỏ mặt quay đi.
Nàng không dám nghe nữa.
Nhưng Thanh Cúc lại cố ý "đổ thêm dầu vào lửa", cánh môi mở ra khép vào càng thêm nóng rực. Khương Linh hạ mi mắt ướt đẫm, tóc mai cũng lem nhem vết sữa bò, Lục Vu vội vàng lấy khăn tay lau sạch cho nàng.
"Phu nhân đừng hoảng sợ, nô tỳ đã chuẩn bị thuốc cho người. Đây là thuốc bôi trơn, hòa với nước ấm, chỉ cần mở được vỏ bên ngoài là có thể sử dụng. Trước khi chung phòng, phu nhân nhẹ nhàng bỏ một viên vào sẽ tránh khỏi đau đớn."
"Không, không cần."
Thanh Cúc lắc đầu: "Phu nhân vẫn còn tấm thân xử nữ, Thừa tướng lại trẻ tuổi mạnh mẽ, phu nhân nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Khương Linh nghe vậy mới thỏa hiệp, nhận lấy viên thuốc, nói: "Ta tự làm được."
Lục Vu và Thanh Cúc nghe lời, quay người không nhìn nàng.
Lớp vỏ ngoài của viên thuốc mỏng manh, gần như tan ra khi cho vào nước ấm. Khương Linh đỏ mặt, nhét viên thuốc vào từng chút một, trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy một luồng nhiệt kì lạ chạy khắp cơ thể.
Hơi nước thổi thẳng lên cổ nàng, toàn thân Khương Linh nóng bừng như củ khoai lang chính.
Sau khi tắm gội, thay xiêm y, cuối cùng Thanh Cúc và Lục Vu cũng buông tha cho nàng. Từ trước viện truyền đến tin Thừa tướng đã dùng xong bữa, Thính Vân các và Tranh Vanh các có liên quan mật thiết đến nhau, nếu Thừa tướng trở về chắc chắn sẽ đi ngang qua đây.
Thính Vân các để đèn, cửa viện khép hờ.
Lục Vu và Thanh Cúc đứng bên cạnh, căng thẳng chờ đợi, cảnh tượng này thật sự khiến Khương Linh đứng ngồi không yên.
Lại một trận hỗn loạn, nàng nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Thiếu nữ vô thức nâng cằm lên nhìn về phía cửa viện.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
Một bước, hai bước, ba bước...
Khương Linh siết chặt ngón tay cầm khăn.
Bốn bước, năm bước...
Bước chân người đó hơi khựng lại.
Nhưng chỉ trong chớp mắt.
----- Hắn đi ngang qua cửa viện mà không liếc mắt về hướng này một lần.
Tranh Vanh các.
Cửa sổ không đóng, gió khuya lùa vào.
Mùa thu ở Thịnh Kinh đến sớm cùng với lớp sương mỏng lạnh lẽo đọng trên cành, ánh trăng lặng lẽ chiếu qua tấm bình phong bên cửa sổ, nhẹ nhàng hắt vào chân bàn.
Trước thềm, nam tử ngồi nghiêm chỉnh.
Hắn cởi bỏ quan bào, thay bằng y phục màu trắng hoa lê, cầm bộ hồ sơ trong tay.
Bên cạnh hắn, thị vệ tên Đàm Chiêu cung kính đứng đó, có lẽ vì đêm khuya buồn chán mà Đàm Chiêu nhìn hắn đến ngờ nghệch.
Làn gió thổi qua, nhẹ nhàng làm bay những tua rua ngọc bên hông nam nhân. Bộ Chiêm cụp mi, tư thế nhấc bút cũng khiến người ta có thể cảm nhận được khí phách của hắn.
Ai gặp Thừa tướng lần đầu đều nghĩ rằng hắn là quan văn nhã nhặn, cao quý. Hắn thích y phục màu trắng, thích ngọc bội trắng không tỳ vết, thường ngày trông cũng khiêm tốn, ôn hòa. Đôi mắt đen xinh đẹp của hắn thường lộ ra chút trắc ẩn và tình thương vô hạn.
Hắn giống như tuyết trên đỉnh núi, lạnh lùng, thánh thiện và thuần khiết giữa đời.
Chỉ có sống chung lâu mới hiểu được, dưới lớp mặt nạ ấy là trái tim lạnh lùng và vô tâm đến nhường nào.
Mãi đến khi Phật hương tỏa hết, Đàm Chiêu mới lấy lại tinh thần, bước tới châm thêm đèn.
"Thừa tướng, đã là canh ba rồi, xin Thừa tướng hãy tạm nghỉ ngơi."
Thấy Bộ Chiêm vẫn bất động, Đàm Chiêu cẩn thận lên tiếng:
"Sự rối ren của Lư gia đã lắng xuống, đám Trương gia và Quách gia giờ mất đi chỗ dựa, cũng chẳng khác gì rắn mất đầu, không còn dám thách thức Thừa tướng nữa. Ngày mai ngài còn phải vào cung diện kiến Thánh thượng, xin đừng để bản thân quá kiệt sức."
Bộ Chiêm khẽ động, chậm rãi đặt bút xuống.
Hắn xoa huyệt thái dương, sau đó trao danh sách cho Đàm Chiêu. Người nhận lập tức hiểu ý, liền nhanh chóng rời đi để hoàn thành chỉ thị. Xong việc, Bộ Chiêm ngước mắt lên, nhìn về phía cửa sổ. Ánh đèn ở Thính Vân các sáng rực, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì.
Đàm Chiêu khẽ cúi đầu, nhắc nhở một cách dè dặt: "Thừa tướng, ngài có muốn đến Thính Vân các không? Hiện tân phu nhân của ngài đang ở đó."
Phu nhân.
Nghe hai chữ đó, nhưng Bộ Chiêm vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
"Chính là hôn sự mà ngài đã tiến cung cầu hôn trước Thánh thượng. Bốn ngày trước là ngày đại hôn của ngài và tân phu nhân."
Bốn ngày trước.
Bộ Chiêm thoáng suy nghĩ, đó cũng là ngày Lư gia bị điều tra và kiểm kê tài sản.
Hắn khẽ vuốt tay áo, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Nhìn ra xa, ánh đèn ở Thính Vân các sáng rõ như ban ngày, thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh trăng. Kinh thành luôn như thế, nơi nào gia chủ chưa nghỉ thì nơi đó đèn phải luôn sáng. Đèn chỉ được tắt khi gia chủ kêu tắt hoặc đang ở một viện khác.
Đàm Chiêu lặng lẽ nhìn ngọn đèn rực sáng một lúc, rồi ngập ngừng nói:
"Thừa tướng, tối nay ngài... có muốn qua đó không?"
Vừa dứt lời, hắn lập tức biết mình đã lỡ lời.
Đúng như dự đoán, Bộ Chiêm không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt buông một câu:
"Tắt đèn!"