Lén Lút Ôm Tiền Bá Tổng Đi Nuôi Vai Ác Bệnh Kiều

Chương 8

“…”

Thẩm Hoài không chút biểu cảm, đặt điện thoại xuống bàn, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Có chuyện thì nói, đừng lảm nhảm.”

Hừ, đừng tưởng gọi anh vài tiếng “anh” là anh sẽ mềm lòng. Thẩm Hoài đã qua cái tuổi khao khát tình thân từ lâu rồi.

“Em không muốn đính hôn với Phó Sơ Tễ.” Thẩm Nặc nói thẳng.

Sắc mặt Thẩm Hoài không thay đổi: “Đó là chuyện ba sắp đặt. Em nên tự đi nói với ba.”

“…”

Cô biết đi đâu mà tìm? Ba cô giờ cỏ trên mộ đã cao đến ba mét rồi!

“Em biết trước đây em sai, không nên chống đối anh, càng không nên làm trái ý anh.”

Thẩm Nặc đứng dậy, bước đến bên cạnh Thẩm Hoài, kéo tay áo anh, ánh mắt đáng thương: “Anh trai, anh trai tốt của em~~ Dù gì em cũng là em gái duy nhất của anh. Anh nhẫn tâm đẩy em vào hố lửa sao?”

Thẩm Hoài cau mày, gạt tay cô ra: “Nói chuyện tử tế, đừng có làm người ta phát ghét.”

“Tấm lòng chân thành của em, vậy mà anh lại thấy ghê tởm.” Thẩm Nặc nhìn anh đầy đau khổ. “Chẳng lẽ anh thực sự không quan tâm đến tình nghĩa anh em mấy năm nay sao?”

Thẩm Hoài khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô: “Diễn đủ chưa?”

“Em không diễn! Toàn bộ là tình cảm thật lòng, được chưa?” Thẩm Nặc phản bác.

“Xem ra đầu em thật sự bị kẹt vào cửa rồi.”

Thẩm Hoài cười lạnh: “Em với anh thì có tình cảm gì? Nếu không phải vì mẹ em cầu xin, anh đã sớm ném em ra nước ngoài ngay lúc em xuất hiện cùng Thẩm Hoa Trấn rồi.”

Anh vốn nghĩ, nói đến mức này, Thẩm Nặc chắc chắn sẽ không dám tiếp tục mặt dày dùng chiêu bài tình cảm nữa.

“Thẩm Hoa Trấn? Ai vậy, em không quen.”

Thẩm Nặc thở dài đầy ảo não: “Anh quên rồi sao? Em bị mất trí nhớ. Bây giờ, anh là người thân duy nhất của em.”

“... Vậy mẹ em thì sao?”

“À, vậy anh là một trong hai người thân duy nhất.”

“…”

Thẩm Hoài bị cô chọc cười. Nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh băng: “Thẩm Nặc, có phải em nghĩ rằng mất trí nhớ là tấm vé miễn tử, mọi lỗi lầm trong quá khứ đều có thể xóa sạch?”

“Em…”

“Im đi, ra ngoài ngay.”

Khuôn mặt anh tối sầm lại như nước, Thẩm Nặc không dám nói thêm lời nào. Cô khẽ mím môi, xoay người rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp anh.

Thẩm Hoài hít sâu một hơi, ngả người dựa vào ghế, đưa tay xoa bóp hai bên thái dương.

Anh cố gắng dồn sự chú ý trở lại màn hình máy tính trước mặt, nhưng không cách nào tĩnh tâm được. Cảm giác khó chịu khiến anh bứt rứt, đến mức phải giật tung cà vạt ra. Anh cười lạnh, nghĩ: Chẳng lẽ đây lại là mưu kế của Thẩm Nặc?