Lén Lút Ôm Tiền Bá Tổng Đi Nuôi Vai Ác Bệnh Kiều

Chương 7

Được rồi, Thẩm Nặc thừa nhận trong nguyên tác, hào quang nhân vật chính của Thẩm Hoài có hơi quá mức. Nhưng tâm lý của Phó Sơ Tễ cũng quá biếи ŧɦái rồi! Chỉ vì chuyện đó mà muốn hại người khác đến cùng, đúng là đáng sợ.

Hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm, trong nguyên tác, Phó Sơ Tễ cũng đã có một vị hôn thê. Nhưng người đó không phải là Thẩm Nặc, mà là An Sơ Nguyệt. Về sau, cô ta cũng bị anh ta hành hạ rất thê thảm.

Dù sao thì, An Sơ Nguyệt cũng không phải người tốt.

Nghĩ đến việc mình phải đính hôn với Phó Sơ Tễ, Thẩm Nặc không khỏi rùng mình. Trời ơi, nếu đến lượt mình, thì cô sẽ chết thảm đến mức nào đây?

Bà Trương thấy cô ngồi ngây người một mình, không nhịn được lên tiếng: “Cô chủ, đã muộn rồi. Tối nay chắc cô sẽ không đi nữa chứ?”

Từ sau khi Thẩm Hoa Hạo qua đời, Thẩm Nặc chưa từng ngủ lại ở nhà tổ. Thực ra, bà Trương vốn không nên hỏi câu này, nhưng thấy hai anh em hiếm khi không cãi nhau, bà hy vọng Thẩm Nặc có thể ở lại, nhân cơ hội này hàn gắn tình cảm giữa hai người.

Mặc dù thiếu gia không nói gì, nhưng bà Trương vẫn nhận ra rằng, khi trước cô chủ cùng những người khác tranh giành tài sản thừa kế, thiếu gia đã thực sự cảm thấy tổn thương.

Thẩm Nặc vội vàng lắc đầu: “Em không đi đâu.”

Cô không thể đi được. Cô cần tìm cách khiến Thẩm Hoài thay đổi ý định.

Bà Trương mừng rỡ: “Tốt quá! Tôi sẽ đi dọn dẹp phòng ngay.”

Phòng của nguyên chủ vẫn được giữ nguyên, nhưng đã lâu không ai ở, nên đã phủ đầy bụi.

Chẳng mấy chốc, phòng được dọn dẹp xong. Thẩm Nặc lên lầu, qua khe cửa, thấy đèn trong thư phòng vẫn còn sáng. Cô giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Thẩm Nặc đẩy cửa bước vào, liền thấy Thẩm Hoài đang ngồi trước máy tính, tay cầm điện thoại, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng.

“Họ cứ nhất quyết không buông tha miếng mồi đó, chẳng lẽ các cậu không biết nghĩ cách khác hay sao… Chuyện gì?” Anh bận rộn ngẩng lên nhìn cô, câu sau mới là hỏi cô.

Thấy anh đang gọi điện thoại, cô nói: “Anh cứ làm việc đi.”

Cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, ngoan ngoãn chờ Thẩm Hoài gọi xong. Thái độ khác lạ của cô khiến Thẩm Hoài cảm thấy không quen. Anh nhíu mày, lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia:

“Sau này mấy chuyện nhỏ nhặt thế này đừng đến hỏi tôi. Công ty nuôi các cậu không phải để làm từ thiện.”

Nói xong, anh lập tức cúp máy. Ngay lúc đó, Thẩm Nặc liền lên tiếng: “Anh, anh hung dữ quá.”