Nhân Vật Hy Sinh Vạn Người Mê Sau Khi Tỉnh Ngộ Bị Nam Chính Điên Cuồng Để Mắt Đến

Chương 28

Cái tát bất ngờ khiến những người đang hóng hớt đều ngẩn ra.

Cái tát này chứng tỏ rằng Tô Trạch thực sự đã tức giận.

"Thiếu gia, tay cậu có đau không?"

Kỷ Hàn Quân cố nén lại những ý nghĩ đen tối và điên cuồng trong lòng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo vừa tát vào mặt mình.

Thật là điên rồ.

Cậu ấy không chỉ mắng hắn là chó, mà còn tát hắn trước mặt bao người.

Vậy mà hắn lại lo lắng liệu tay cậu có đau không.

Tô Trạch lúc này không muốn nhìn thấy Kỷ Hàn Quân nữa, cậu nổi cơn thịnh nộ và cố rút tay ra, nhưng phát hiện tay mình bị nắm rất chặt.

"Buông tay ra!!"

Tô Trạch cau mày, dùng sức rút tay lại nhưng Kỷ Hàn Quân càng nắm chặt hơn.

Sở Thần cau mày, định chen vào tách hai người ra, nhưng vừa đưa tay lên thì đã thấy Tô Trạch dùng tay còn lại tát thêm một cái nữa vào mặt Kỷ Hàn Quân.

Cả hội trường hít một hơi thật sâu. Cái tát này còn mạnh hơn cái trước, bây giờ thì hai bên mặt đều đối xứng rồi.

Kỷ Hàn Quân có gương mặt góc cạnh sắc bén, hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đầy đe dọa như con sói đang săn mồi.

Cái nhìn này còn đáng sợ hơn lúc nãy!!!

Tô Trạch thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay mình tê cứng trong khoảnh khắc, nhưng cậu vẫn cứng đầu mắng người trước mặt.

“Nếu cậu không buông tay, tôi sẽ tát thêm một cái nữa.”

“Cậu theo tôi về nhà, tôi sẽ buông.”

Giọng của Kỷ Hàn Quân trầm hơn, khàn khàn và đầy nguy hiểm.

Tô Trạch lại nổi khùng, cậu ghét nhất là bị người khác đe dọa!!

Cậu vừa tát hắn hai cái, cả hai bên mặt đều đối xứng rồi. Nhưng với tính cách bướng bỉnh của Kỷ Hàn Quân, dù có đánh gãy tay hôm nay, hắn cũng sẽ không buông.

"Được thôi, vậy cậu giả tiếng chó sủa đi. Khi nào thấy vui, tôi sẽ theo cậu về nhà."

Đây là sự sỉ nhục.

Một sự sỉ nhục trần trụi.

Không ai muốn giả tiếng chó sủa.

Đây chẳng khác gì chà đạp lên nhân phẩm của người ta.

Tô Trạch tin chắc rằng dù Kỷ Hàn Quân có điên loạn và biếи ŧɦái đến đâu, hắn cũng không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này, và không thể nào giả tiếng chó sủa trước mặt bao nhiêu người.

Kỷ Hàn Quân chỉ thừa nhận mình là chó.

Nhưng Tô Trạch biết hắn không phải là một con chó ngoan ngoãn nghe lời.

Dù là nam chính đi chăng nữa, bây giờ vẫn đang bị cậu sỉ nhục trắng trợn trước mặt mọi người.

Kỷ Hàn Quân im lặng một lúc trước lời của cậu, nhưng trong ánh mắt không có nhiều thay đổi, vẫn là vẻ mặt u ám đó.

Thậm chí những người xung quanh bắt đầu cười khẩy, và thấp thoáng còn nghe thấy tiếng cười vang lên.

Tô Trạch thấy hắn vẫn không phản ứng, cũng không buông tay, liền giơ chân đá vào chân hắn.

Tô Trạch cảm giác mình vừa đá vào một tấm thép, Kỷ Hàn Quân không hề có chút phản ứng nào, còn cậu thì đau đến nỗi gần như muốn cúi người xuống.

"Gâu."

Cái gì?!

Tô Trạch ngẩng đầu lên, sững sờ, cậu không thể tin vào tai mình, thậm chí nghĩ mình nghe nhầm.

Ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Hàn Quân nhìn chằm chằm vào mắt Tô Trạch, trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, hắn khẽ hé môi.

"Gâu gâu."

Điên rồi, Kỷ Hàn Quân nhất định là điên rồi.