“Ai vậy? Con trai độc nhất của nhà họ Tô đấy, tôi khuyên cậu đừng có mà chọc vào cậu ta. Cậu nhìn cậu ấy ngây thơ vô hại thế thôi, nhưng ai mà không biết ở buổi tiệc năm ngoái, có một người đàn ông tiến lên bắt chuyện, cậu ấy không để ý. Người đó tiến tới chạm vào mặt cậu ấy, và cậu ấy lập tức chặt luôn hai ngón tay của gã đó ngay tại chỗ."
Trương Húc giật mình, ánh mắt nhìn Tô Trạch giờ đây càng thêm phần tò mò và khám phá.
“Tính tình cũng dữ dội đấy chứ, tôi lại thích như vậy."
Người kia nhìn Trương Húc với ánh mắt như nhìn người đã chết, sau đó thở dài, lắc đầu rồi rời đi.
Vẻ ngoài của cậu thiếu gia rất thanh tú, tinh tế và xinh đẹp, gương mặt trắng trẻo, mịn màng. Bộ đồ thể thao càng làm tôn lên vẻ trẻ trung đầy sức sống, đặc biệt là đôi mắt đẹp đẽ ấy.
Anh ta chưa bao giờ gặp người nào vừa quý phái vừa đẹp đẽ đến thế.
Tần Thư gọi mấy cô em gái lại gần chơi bài. Cả nhóm vừa chơi được vài ván thì người gác cổng dẫn Kỷ Hàn Quân bước vào.
“Nhìn kìa, thiếu gia, con chó dữ nhà cậu đến rồi.”
Tô Trạch cầm lá bài, ngước mắt nhìn Kỷ Hàn Quân. Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt của Kỷ Hàn Quân lạnh lùng hẳn, mang theo sự xâm lược và u ám.
Tô Trạch cau mày, cậu không thích ánh mắt dính chặt và cố chấp của Kỷ Hàn Quân nhìn mình như vậy.
“Nhìn cái gì? Quay đi!!”
Tô Trạch siết chặt lá bài trong tay, không vui trừng mắt với Kỷ Hàn Quân.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên trong bữa tiệc, nhưng không ảnh hưởng đến việc họ chơi bài, cũng không ai để ý đến việc họ bắt nạt Kỷ Hàn Quân ở góc này.
“Thiếu gia, tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”
Vẫn là ánh mắt cố chấp, u tối, đầy sự bám dính đó.
Tô Trạch ném lá bài xuống bàn, tức giận đứng phắt dậy đi về phía Kỷ Hàn Quân. Những người xung quanh giật mình.
Rồi họ thấy Tô Trạch tức tối bước tới, giơ tay bóp cằm Kỷ Hàn Quân, người cao hơn cậu.
“Cậu chỉ là một con chó của tôi, tôi có lý do gì phải trả lời tin nhắn của cậu?!”
Kỷ Hàn Quân cau mày, tiến thêm một bước, Tô Trạch sợ hãi lùi lại nhưng tay vẫn không buông ra.
“Tôi là chó của thiếu gia, nhưng chó thì lúc nào cũng cần phải biết chủ của mình đang ở đâu.”
Ánh mắt của Kỷ Hàn Quân quá xâm lược và đáng sợ. Sở Thần cau mày đứng dậy, kéo Tô Trạch ra sau lưng mình, giọng nói khinh miệt và châm chọc.
“Xem ra cậu ta được dạy dỗ tốt rồi, đến cả việc mình là chó cũng thừa nhận.”
Tần Thư cũng buông lá bài trong tay, cười và khoác tay lên eo của Tô Trạch, bàn tay không yên phận xoa đầu cậu.
“Thiếu gia của chúng ta thật tài giỏi, nhưng cẩn thận đấy, chó dữ khi bị dồn ép quá cũng sẽ cắn người.”
Đôi mắt đen láy của Kỷ Hàn Quân như một con thú hoang sắp bùng nổ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên eo của Tô Trạch.
Cậu đã tỉnh ngộ, vậy nên không cần phải sợ Kỷ Hàn Quân nữa.
“Thiếu gia, xin cậu về nhà với tôi.”
Sở Thần không ngờ rằng sau tất cả những lời đó, Kỷ Hàn Quân vẫn không hề tỏ ra tức giận hay xấu hổ, thậm chí còn không thèm cho họ một cái liếc mắt.
Kỷ Hàn Quân đúng là có bệnh.
Tô Trạch không muốn nhìn thấy hắn ta, lúc này cũng không muốn bận tâm, chỉ liếc mắt ra hiệu cho người gác cổng để kéo Kỷ Hàn Quân ra ngoài.
Kỷ Hàn Quân nhận ra ý định của Tô Trạch, cười lạnh lùng rồi tiến thêm một bước.
“Thiếu gia, cậu không sợ nếu về trễ lại gặp phải kẻ biếи ŧɦái à?”
Hắn đang đe dọa cậu???
Trong đời này, cậu ghét nhất là bị đe dọa!!!
Câu nói đó thực sự đã làm Tô Trạch nổi giận. Cậu giằng khỏi tay Sở Thần và Tần Thư, tiến lên kéo cổ áo Kỷ Hàn Quân xuống và tát mạnh một cái.
Kỷ Hàn Quân bị tát, gương mặt trắng trẻo ngay lập tức hiện lên dấu tay đỏ ửng.
“Thiếu gia, nếu lần sau cậu gặp phải biếи ŧɦái nữa, tôi sẽ không đến đâu.”
Ánh mắt Kỷ Hàn Quân thâm trầm, chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu gia quý phái trước mặt, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi của Tô Trạch.
Hắn thật sự muốn, ngay trước mặt những kẻ đầy rắp tâm này hôn cậu thật sâu.
Để bọn chúng thấy rõ, Tô Trạch thuộc về ai.
Những kẻ hạ lưu này làm sao có thể dám tranh giành người với hắn.