Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Chủ công, Đoản văn, 1v1, Mỹ công
Bề ngoài có vẻ bạo lực nhưng thực ra là một mỹ nhân thuần khiết công x Từng là một kẻ phong lưu sau đó mắc bệnh thần kinh thụ
Thụ chỉ thích ngắm những cô gái xinh đẹp nhưng không chơi bậy, còn là trai tơ, có thể hơi đen tối một chút.
----------
Editor: SoleilNguyen
Ai ban cho phong lưu
Tác giả: Bạch Đường Quyển Tâm Thái
Chương 1
======***======
Khi xuân đến, nước ấm, vạn vật đâm chồi nảy lộc, trong không khí ngào ngạt mùi hoa hòe, không thể thiếu những cô gái xinh đẹp e thẹn và những chàng trai lêu lổng dạo chơi trên phố.
Nhìn kỹ từ trên lầu, cô gái nào cũng che mặt cười thầm, tiếng cười như chuông bạc vọng lại từ cửa sổ, giống như hoa cỏ chạm vào trái tim, cảm giác ấy thật khó nói.
Đối diện ánh sáng mặt trời, chỉ thấy ở đầu phố có một người dáng vẻ phong lưu trong chiếc áo rộng thùng thình, thong thả bước tới. Tay trái vung một chiếc quạt, tay phải giấu trong tay áo, không nói không rằng cũng đã toát lên phong thái của một công tử.
Bài hát của các cô gái trong quán hát chưa dứt, người từng giải nghĩa cho lời ca đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Dưới chùa Linh Sơn, Lưu Thải tiện tay nhét chiếc quạt vào thắt lưng, nghĩ đến việc trên đường nghe người ta nói chùa này cầu duyên rất linh, không nhịn được mà cười khúc khích.
Quả thật linh thiêng, người mà hắn muốn gặp đang ở trong chùa, chỉ là nụ cười vừa hé mở bỗng dưng tắt ngấm ——
Người hắn muốn gặp lại không muốn gặp hắn.
Vài tháng trước, Lưu Thải bị người khác lôi ra khỏi chốn êm đềm, ủ rũ theo cha vào chùa cầu phúc, người hầu thấy hắn không còn sức sống cũng không dám làm phiền, không ngờ chỉ một chút lơ là, đã để Lưu Thải lẩn tránh đám đông không biết chạy đi đâu.
Trên đường Lưu Thải nhìn đủ loại hòa thượng không nhịn được mà nhếch môi, lũ đầu trọc có gì đáng xem, vẫn là các cô nương dịu dàng hiểu ý trong thuyền hoa mới hợp mắt, nghe nhạc uống rượu tiên thật là thoải mái.
“Đừng nói với sư phụ nhé, đệ thật sự đã biết sai rồi!” Lưu Thải nhìn theo âm thanh, thấy một tiểu hòa thượng với khuôn mặt tròn trịa, có lẽ chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Tiểu hòa thượng nhìn người đối diện quay lưng về phía Lưu Thải, không thấy mặt. Lưu Thải chán nản định quay đi, không ngờ cả hai lại phát hiện ra Lưu Thải, người quay lưng về phía Lưu Thải bỗng quay người lại, trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau khiến Lưu Thải sững sờ, không phải vì điều gì khác, chỉ vì vẻ đẹp của người này thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Tiểu hòa thượng nhìn người lao tới ôm chầm lấy đại sư huynh của mình, bỗng nhiên che mắt lại, “Phi lễ chớ nhìn, đại sư huynh đệ đi đây!” Sau đó không đợi đại sư huynh đáp lại đã chạy thẳng, nam nhân tuấn tú nhíu mày không nhịn được muốn nói cho tiểu hòa thượng biết cách dùng câu “phi lễ chớ nhìn” cho đúng, nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết người đang ôm mình cái đã.
“A di đà phật, thí chủ có thể buông tay không?”
“Huynh là hòa thượng?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao huynh lại có tóc!” Lưu Thải liền hành xử như một kẻ lưu manh, ôm chặt hơn nữa.
“Buông tay.”
“Không buông.”
“Sư phụ luôn nói phải đối xử tốt với mọi người, tâm hồn rộng mở.”
“Vậy thì sao?”
“Ha ha.”
Tiểu hòa thượng chưa chạy xa quay đầu nhìn về phía những cành lá và chim chóc bay lượn, thì thầm a di đà phật, ai cũng biết đại sư huynh tính tình nóng nảy, thích bạo lực, ghét nhất người khác nói mình có dáng vẻ nữ tính, hôm nay người này thật dũng cảm.
Nằm trên giường bị đánh một trận, Lưu Thải xoa xoa mặt mình, thầm nghĩ mặc dù bị đánh là không đúng, nhưng không thể phủ nhận khi mỹ nhân tức giận vẫn đẹp như vậy, ngay cả dáng vẻ đánh người cũng thật xuất sắc.
“Ngươi nói hắn pháp danh là Văn Hàm? Là đại đệ tử của trụ trì sao?”
Người hầu không dám nhìn thẳng vào gương mặt thảm thương của Lưu Thải, chỉ có thể cúi đầu kể hết những gì mình nghe được.
Lưu Thải lấy ra miếng ngọc bội đã cướp trong lúc bị đánh, nhìn chăm chú một hồi, lẩm bẩm: “Mỹ nhân có cốt cách thì mới thú vị.”
Người hầu thấy vậy nổi hết da gà, thầm nghĩ công tử ơi đó không phải là cô nương ở Di Hồng Lâu, dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là một nam nhân, lại còn là một hòa thượng hung dữ.
Trong những ngày tiếp theo, Lưu Thải như một con bướm tìm hoa, lượn lờ bên nam nhân, không tiếc mỗi ngày đổi một bộ quần áo, chỉ để mỹ nhân có thể lưu lại ánh nhìn trên người mình thêm một chút.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
“Văn Hàm, thông minh khéo léo, vì vậy trụ trì hy vọng huynh nghe nhiều nhìn nhiều về những lời bàn của các bậc tiền bối,” Lưu Thải bóc một quả quýt, chia làm hai, nhân lúc nam nhân mở miệng đã nhanh tay nhét vào, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của mỹ nhân mà cười không ngớt.
Nam nhân nuốt quýt xuống, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không phải,” Lưu Thải cũng ngạc nhiên, “Không phải sao?”
“Sư phụ gọi ta như vậy khi đang đói, ngửi thấy mùi dưa muối cũng thèm đến nổi run ba lần.”
“.........” Lưu Thải nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ biết âm thầm cảm ơn trụ trì lúc đó thèm dưa muối chứ không phải cà tím dưa leo, nghe đến dưa gì đó là thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Này, ngươi bóc cam cũng khá đấy, sau này bóc trái cây cho ta nhé.”
“Hả?”
“Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không ép,” Văn Hàm thấy hắn không phản ứng, có chút không vui, cả người nhanh chóng xìu xuống.
Lưu Thải chợt nhớ đến người hầu đã nói với mình, tiểu sư phụ Văn Hàm cái gì cũng tốt chỉ có miệng kén chọn lại lười biếng, thường ngày chỉ thích ép buộc tiểu sư đệ cắt trái cây cho mình ăn, tiểu sư đệ thì oán thán không thôi, nhưng vì uy quyền nên không dám không nghe.
“Ta đồng ý!” Lưu Thải thấy khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân xìu xuống liền vội vàng nắm tay, vô thức kéo tay đối phương đặt trước mặt hôn một cái, quay lại thấy mình không bị đẩy ra như trước thì có chút đắc ý, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy nam nhân nhìn mình bằng ánh mắt đẹp đẽ, cả mặt hiện rõ vẻ “Con người ngu ngốc”.
Lưu Thải:........ Ta là ai, ta đang ở đâu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
“Kỳ Trúc.”
“Gì cơ?” Lưu Thải gãi gãi lỗ tai, nghi ngờ mình không nghe rõ.
“Đừng gọi cái tên dưa muối đó nữa, nghe thật khó chịu.” Dừng một chút giải thích: “Ý nghĩa của Trúc là có thể mong đợi, năm đó cha mẹ ta chính là ở giữa rừng trúc mà định tình.”
Kỳ Trúc quay người nhìn Lưu Thải, một tay đưa ra, “Ngọc bội có thể trả lại cho ta không?”
Lưu Thải nhìn bàn tay dài trắng nõn trước mặt, đưa tay nắm lấy, cuốn đầu ngón tay của đối phương vào lòng bàn tay mình mà xoa xoa, nghiêng người áp vào bên tai Kỳ Trúc, một tay nắm cằm Kỳ Trúc, dụ dỗ nói: “Huynh muốn ngọc bội, được thôi, đi cùng ta, cái gì cũng cho huynh.”
“Ngươi, đối với ai cũng như vậy à?”
Lưu Thải ngẩn người, này không phải rất rõ ràng sao, nhưng nhìn vào khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của Kỳ Trúc, câu nói vừa thốt ra bỗng chốc xoay vòng trong miệng: “Tất nhiên chỉ với huynh, còn bảo bối nào như huynh đáng để ta phải chú ý như vậy chứ.”
Kỳ Trúc chớp chớp mắt, tay còn lại vòng lấy Lưu Thải, “Thực ra ta không tính là đệ tử Phật môn, sư phụ nói ta có thể hoàn tục bất cứ lúc nào.” Nói xong mặt nhanh chóng đỏ lên, Lưu Thải hiếm khi phản ứng nhanh, lập tức ôm lấy người, nghiêng đầu hôn tới, thấy tai Kỳ Trúc đỏ lên không nhịn được lại tiến lại hôn hôn, đưa tay véo véo.
Kỳ Trúc mặt đầy không thoải mái: “Nhưng ở nơi cửa Phật, vẫn không thể làm bừa.”
“Đúng đúng đúng, được được được.” Lưu Thải ôm Kỳ Trúc, như trẻ con bám lấy người ta, cười không ngớt.
----------
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là truyện ngắn, chuẩn bị cho một truyện dài