EDIT: HẠ
Mạnh Đại theo tiếng nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy bên chân chính mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một đứa bé trắng mềm giống như bánh bao, hắn vừa nhấc chân liền muốn đá văng đứa bé vướng víu này ra.
Nhưng lúc này, Lâm Lập Quốc và Diệp Đan Đan cũng đã phản ứng lại.
Diệp Đan Đan đau lòng ôm Lâm Lệ Nhã đã bị gạt ngã trên mặt đất, Lâm Lập Quốc bên kia lại đoạt trước một bước, trực tiếp đẩy Mạnh Đại khiến hắn lảo đảo đứng không vững!
Đừng nhìn hình thể Lâm Lập Quốc thấp bé hơn Mạnh Đại rất nhiều, còn lớn tuổi, nhưng ông làm việc nặng nhọc nhiều năm, mỗi ngày đều làm mấy trăm cái bánh nướng, hơn nữa ông còn là một người cha đang phẫn nộ!
Chỉ thấy sau khi cứu được Trần Vĩnh Minh, ông muốn nắm lấy cổ áo Mạnh Đại đánh cho hắn mấy quyền: “Chính tên hỗn trướng nhà mày đã bắt cóc con gái tao, mày còn đá con bé? Tao gϊếŧ mày!”
Ngay lúc Lâm Lập Quốc sắp đánh lên mặt Mạnh Đại, có mấy thôn dân đã đi lên giúp đỡ Mạnh Đại, mấy người hợp sức lại đã đẩy ngược Lâm Lập Quốc về phía sau, ông bị đẩy ngã trên mặt đất.
Nhóm người Liêm Lập Sam vốn dĩ muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại bị mấy thôn dân đứng ra dây dưa, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Lập Quốc bị đẩy ngã.
Hai mắt Lâm Lệ Nhã vẫn luôn vô thần, có chút ngu si, khi nhìn thấy vợ chồng Lâm thị cô cũng không có phản ứng nào khác, nhưng khi nhìn thấy Lâm Lập Quốc bị đẩy ngã trên đất, cô lại đột nhiên ô ô a a kêu to bổ nhào lên người Lâm Lập Quốc, còn che trở Diệp Đan Đan ở phía sau.
Lúc cô mở miệng, mọi người mới phát hiện hàm răng của Lâm Lệ Nhã đã mất hết, nếu không phải tóc cô còn chưa bạc, người không biết có lẽ còn cho rằng cô là một bà cụ lớn tuổi nào đó.
Thấy ba người Lâm Gia thật vất vả mới đoàn tụ lại chỉ có thể giống như con chó ven đường dựa sát vào nhau quỳ rạp trên mặt đất, phàm là con người đều sẽ sinh lòng trắc ẩn.
Nhưng có một số người mặc dù khoác lớp da con người nhưng lại sống không bằng súc sinh.
Mạnh Đại nhìn thấy dáng vẻ của ba người Lâm Gia lại đắc ý cười dữ tợn hơn, hắn ta nắm tóc Lâm Lệ Nhã, kéo lê cô trên mặt đất giống như kéo một thi thể, dáng vẻ của hắn dường như muốn kéo cô vào phòng tối lần nữa.
Lâm Lệ Nhã không có sức lực giãy giụa, Lâm Lập Quốc và Diệp Đan Đan vô vọng nắm lấy tay, chân cô.
Diệp Đan Đan kêu thảm: “Cậu muốn đem con gái chúng tôi đi đâu, con bé là con gái tôi, chúng tôi có thể đi kiểm tra DNA! Trong túi tôi có ảnh chụp của con bé! Cậu mau trả lại con gái cho tôi!”
Đám người Liêm Lập Sam thấy vậy, thật sự không nhịn nổi nữa, bọn họ không thèm quan tâm việc sau này có khả năng sẽ bị lên án vì dùng bạo lực trấn áp dân chúng, bọn họ tiến lên muốn mạnh mẽ khống chế Mạnh Đại để cứu Lâm Lệ Nhã. Nhưng người dân thôn Hoài Sơn sao có thể trơ mắt nhìn Mạnh Đại bị bắt, bọn họ cư nhiên dám lao lên trực tiếp đánh nhau với Liêm Lập Sam!
“Mấy người đang làm gì?”
“Các người làm gì? Tôi đang giáo huấn vợ của tôi! Các người có quyền gì mà dám nhúng tay vào?”
“Dừng tay! Các người muốn tập kích cảnh sát sao?”
“Tôi nhận ra cậu, cậu không phải là con trai của Trương lão nhị ở thôn cách vách sao? Thế nào? Làm cảnh sát thì có thể trở mặt không nhận người sao?”
“Quan lão gia đánh người! Quan lão gia khi dễ dân chúng!”
Thấy hiện trường đã lâm vào hỗn loạn, mấy người trong tổ tiết mục muốn che chở cho Duyên Duyên và Trần Vĩnh Minh rời đi, nhưng Duyên Duyên dường như không có tính toán muốn đi.
Chỉ thấy cậu bé đột nhiên đi về phía đám người hô to: “Mạnh Tông, sinh năm Mậu Ngọ, trong nhà có một mẫu thân, năm huynh đệ, huynh đệ phân biệt tên là Trác, Hoài, Đông, Quân, Minh. Mặc dù anh em đông đảo nhưng con nối dõi lại đơn bạc, chỉ có con gái, vì thế năm trước ba người đã dùng mười vạn tệ mua một bé trai sau đó đặt tên là Mạnh Tự Kiệt.”
“Tần Mỹ Lan, sinh năm Ất Sửu, chồng sớm qua đời. Vốn là người Vân Tây, sau này bị cha mẹ ruột bán cho Mạnh Quân làm vợ, đã sinh cho ông ta ba nữ một nam. Người trong thôn gọi bà là Lan tẩu, bà thường phụ trách trấn an các ‘cô dâu mới’ trong thôn, phụ trách thuyết phục các cô ấy an tâm sống ở trong thôn.”
“Mạnh Kiến, sinh năm Canh Thần, trong nhà có con nhỏ, vợ là người dị quốc…..”
Duyên Duyên đi về phía đám người, mỗi lần cậu bé hô tên một người, người nọ liền dừng tay rời khỏi cuộc hỗn chiến. Thẳng đến sau đó, khi Duyên Duyên điểm danh Mạnh Đại, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Duyên Duyên.
“Mạnh Đại, sinh năm Quý Hợi, bên ngoài là con trai của Mạnh Dũng, thực tế lại là con riêng, là con ruột của thôn trưởng Mạnh Khang. Đến năm 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình chưa có con, mười năm trước, khi lên trấn Trường Đảo, ông đã bắt cóc Lâm lệ Nhã đang một mình du ngoạn ở trấn Trường Đảo. Nhưng tính cách Lâm Lệ Nhã kiên nghị, mỗi lần mang thai cô đều cố ý phá thai, khiến ông tới nay vẫn vô tử. Vào giờ tý đêm qua, ông đang đi trên trấn Trường Đảo thì gặp phải Trần Vĩnh Minh đang đi một mình, ông liền nảy ý xấu bắt đứa bé này về nhà!”
Nói một hơi nhiều lời như vậy, giọng sữa của Duyên Duyên cũng có chút nghẹn ngào. Giọng nói vừa dứt cậu bé liền ‘ực ực ực’ uống từng ngụm từng ngụm sữa, thẳng đến khi bình sữa đã bị uống hết ba phần, cậu mới dừng lại dùng tay xoa bọt mép trên miệng.
Người qua đường vô tội bị cuốn vào trận phân tranh này ngay từ đầu còn không biết lời nói của Duyên Duyên có ý gì, thẳng đến khi nghe thấy tên Mạnh Đại, mọi người mới đứt quãng hiểu được những lời Duyên Duyên nói, tất cả đều là quá khứ của đám thôn dân thôn Hoài Sơn đang có mặt ở đây.
Nhưng sao đứa bé ba tuổi này lại biết được những việc đó?
Người của thôn Hoài Sơn cũng có cùng nghi hoặc giống bọn họ, chỉ thấy Tần Mỹ Lan khi đối mặt với Duyên Duyên chỉ cao đến đầu gối mình, bà ta không nhịn được lui lại hai bước, run rẩy hỏi: “Mày mày mày, sao mày biết nhiều như vậy?”
Tần Mỹ Lan chỉ lo kinh hãi, không phát hiện lời nói của mình đã trực tiếp chứng thực những gì Duyên Duyên vừa nói đều là sự thật!
Mọi người vây xem vừa nghe như vậy lập tức chấn kinh!
“Tôi? Đương nhiên là do tôi tính ra nha!” Duyên Duyên ôm bình sữa nhỏ, dáng vẻ đương nhiên nói với nhóm người Tần Mỹ Lan: “Tôi không chỉ tính ra được những thứ này.”
Cậu bé vừa đong đưa cặp chân ngắn nhỏ dạo bước, vừa hỏi thôn dân thôn Hoài Sơn: “Hôm nay là ngày tế tổ của các bùn đúng không? Hàng năm mấy người đều cúng bái tế tổ, nhưng các người có từng nghĩ vì sao những năm gần đây nam đinh trong thôn Hoài Sơn càng ngày càng ít đi không? Nếu các bùn thờ phụng tổ tiên để bọn họ phù hộ, vậy thì các người cũng nên hiểu một đạo lý ‘Người đang làm, trời đang nhìn’.”
Duyên Duyên vừa dứt lời, giao lộ đột nhiên truyền đến một trận gió lạnh, khiến người dân thôn Hoài Sơn đều đồng loạt rùng mình.
Chỉ có Mạnh Đại trời sinh thiếu dây thần kinh, nghe Duyên Duyên nói xong hắn hoàn toàn không hiểu gì, ngược lại càng trở nên táo bạo mắng to: “Thằng nhóc thối nhà mày, đầy miệng đều là cái chó má gì? Đúng rồi, vừa rồi có phải chính mày là đứa đòi đi vào trong thôn của chúng tao không? Hiện tại không biết học ai, còn bày đặt giả thần giả quỷ! Thằng oắt con nhà mày, xem tao có đánh chết mày không!”
Thấy Mạnh Đại thật sự muốn động thủ với Duyên Duyên vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy, trong lòng mọi người đều hoảng hốt. Đúng lúc này, lại có một người phụ nữ chạy vội vào trong thôn, bà ta vừa chạy vừa kêu: “Chú nhỏ, chị Lan, lão tam, không xong rồi! Mấy đứa nhỏ nhà các người hôm qua đi nghịch nước không chú ý, hôm nay đã sốt cao rồi! Hiện tại bọn nhỏ đã bắt đầu mê sảng! Bọn chúng sắp không xong rồi!”
Nghe thấy bảo bối cục cưng trong nhà xảy ra chuyện, ba hồn sáu phách của nhóm người Trần Mỹ Lan đều bay biến hết, nghĩ tới lời Duyên Duyên vừa nói, chân bọn họ mềm nhũn.
Thôn dân thôn Hoài Sơn tương đối mê tín phong kiến, nếu không hôm nay bọn họ cũng sẽ không tế tổ khắp nơi như vậy.
“Đại sư nhỏ! Đại sư nhỏ!” Tần Mỹ Lan tới gần Duyên Duyên nắm lấy đầu vai nhỏ bé của cậu, vừa hoảng vừa nói, “Cháu nhất định phải cứu Bảo Nhi nhà tôi, nó chính là mạng sống của tôi! Nếu có báo ứng gì thì hãy báo ứng lên người tôi! Đừng báo ứng lên người thằng bé!”
Đầu nhỏ của Duyên Duyên bị Tần Mỹ Lan lắc giống như lò xo, cậu bé bất lực dùng tay cố định trán mình, nói: “Tôi cũng không phải đại phu, sao có thể cứu nó được? So với đứng đây cầu xin tôi, không bằng bùn sớm xuống núi đi tìm đại phu đi!”
“Đại phu….. Đại phu có thể trị hết sao?” Trong mắt Tần Mỹ Lan hình như có nước mắt, nói lắp hỏi Duyên Duyên.
Tay nhỏ của Duyên Duyên nhẹ phất qua nước mắt chảy ra từ nếp nhăn trên mặt Trần Mỹ Lan, cậu nói: “Nếu hiện tại bùn đi tìm xe thì sẽ kịp.”
“Nhưng tôi, tôi không có xe, cũng không biết tìm đại phu ở nơi nào.” Tần Mỹ Lan không ngừng rơi nước mắt, “Nửa đời này tôi chưa từng rời khỏi thôn Hoài Sơn.”
Liêm Lập Sam đúng lúc đi tới nói: “Vừa lúc, xe cảnh sát chúng tôi dừng ở ngoài thôn cách đây không xa, mọi người có thể trực tiếp ngồi xe cảnh sát đi vào trong trấn. Yên tâm, tôi sẽ mang các người đi gặp bác sĩ trước.”
Nghe được lời này, thôn trưởng Mạnh Khang suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.
Ông ta có dự cảm —— Thôn Hoài Sơn xong rồi!
Không đề cập tới những nhân quả báo ứng nhìn không thấy sờ không được kia, nhiều năm nay sở dĩ thôn Hoài Sơn có thể mua hoặc bắt nhiều phụ nữ trẻ em như vậy mà không xảy ra việc gì, đơn giản bởi vì mọi người trong thôn đều làm như vậy.
Dân không báo án thì quan không tra xét, nếu thật sự có người muốn xen vào, mọi người trong thôn nhất định sẽ đứng về một phe, xem có ai dám động tới bọn họ không?
Huống hồ ngoại trừ người phụ nữ điên giống Lâm Lệ Nhã, hầu hết phụ nữ trẻ em trong thôn đều sớm trở thành một bộ phận của thôn Hoài Sơn. Đều là người một nhà, làm gì có ai nhất định phải đối nghịch với người đàn ông của mình?
Nhưng hiện tại không giống, hiện tại có một đứa bé gọi là Duyên Duyên có thể hiểu rõ tất cả bọn họ như lòng bàn tay! Nếu người của thôn Hoài Sơn thật sự lên xe cảnh sát, có Duyên Duyên chỉ điểm, chỉ cần cảnh sát đi tra xét cẩn thận, những người này còn có thể trở về sao?
Kỳ thật thôn trưởng không biết —— Thôn Hoài Sơn sớm đã xong rồi!
Ông ta thấy tổ tiết mục khiêng camera lớn lớn bé bé, chỉ cho rằng bọn họ đang ghi hình tư liệu, mà không biết tổ tiết mục 《 bảo bối xông lên 》đang phát sóng trực tiếp, tất cả chuyện vừa phát sinh khi nãy đều bị hơn 60 vạn đôi mắt ở trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn rõ ràng! Cũng bị hơn 60 vạn người này truyền bá tới các nền tảng khác!
Thôn Hoài Sơn, một thôn nhỏ không hề có chút danh tiếng nào, ở thời điểm thôn dân giằng co với đám người Liêm Lập Sam, cũng đã nổi danh toàn mạng!
Khi Duyên Duyên nói từng tội trạng người dân trong thôn đã phạm phải, đốm lửa này lập tức thiêu cháy toàn bộ thôn Hoài Sơn.
Hiện tại đã không phải là chuyện cảnh sát có ‘đồng ý’ đi tra xét thôn Hoài Sơn hay không, bằng vào dư luận trên mạng hiện tại, chuyện thôn Hoài Sơn lừa bán trẻ em là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể không điều tra, nếu dám không điều tra, vậy thì sự phẫn nộ của dân chúng rất khó bị dập tắt!
“Tôi vốn cho rằng bọn họ chỉ bắt cóc và lừa bán một hai người mà thôi, không nghĩ tới toàn bộ thôn này đều tham gia vào việc lừa bán! Một thôn xóm nho nhỏ sao có thể kiêu ngạo như vậy được? Nhất định phải nghiêm tra!”
“Không chỉ có một thôn này đâu….. Tôi cũng lớn lên ở nông thôn, ở một số nơi, hiện tượng bắt cóc và lừa bán diễn ra nghiêm trọng hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, mọi người đừng cho rằng sự kiện lừa bán cách mọi người rất xa. Mọi người đi hỏi thăm xem, không biết chừng sẽ có một thân thích nào đó của mọi người đã từng mua con hoặc là mua vợ.”
“Thật sự quá đáng sợ, hai ngày trước tôi còn thấy một video được đăng trên một nền tảng, trên đó đăng tin có người đang truy nã một cô dâu Việt Nam đang chạy trốn. Những người ở khu bình luận căn bản không cảm thấy việc mua cô dâu có gì không đúng, bọn họ còn hỗ trợ bày mưu tính kế để người kia nhanh chóng tìm được người!”
“Nếu chuyện của thôn Hoài Sơn bởi vì liên lụy đến quá nhiều người mà không được giải quyết, vậy thì tôi thật sự sẽ thất vọng với xã hội này. Vụ việc bắt cóc và lừa bán phụ nữ trẻ em ở thôn Hoài Sơn đã thu hút sự chú ý xưa nay chưa từng có của xã hội. Nếu dưới độ chú ý như vậy mà đám rác rưởi bắt cóc phụ nữ và trẻ em này còn không phải chịu xử phạt, vậy thì về sau phụ nữ và trẻ em còn dám ra cửa không?”
…..
Nếu nói sự kiện Kỷ Thao hút thuốc chơi gái có thể coi là một ‘tin tức giải trí’, thì sự kiện thôn Hoài Sơn bắt cóc hoàn toàn là một tin tức xã hội, việc này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ xã hội.
Bản thân Duyên Duyên cùng với câu nói “người đang làm, trời đang nhìn” của cậu bé đã truyền khắp cả nước, trong khoảng thời gian ngắn, độ nổi tiếng của cậu bé đã tăng lên với tốc độ chóng mặt!
“Người đang làm, trời đang nhìn?” Trong một thôn nhỏ, có một người đàn ông diện mạo cực kỳ bình thường sau khi lướt tới tin tức này, cũng nhìn thấy Duyên Duyên trên tin tức. Khi nhìn thấy số liệu thống kê tỷ lệ sinh sản và tỷ lệ tử vong do tai nạn của thôn Hoài Sơn trong nững năm gần đây, hắn rơi vào trầm tư.
Một lát sau hắn đi vào trong phòng, nhìn thấy khuôn mặt tang thương phong trần của mẹ mình: “Mẹ, chuyện mua cô dâu chúng ta bàn hai ngày trước, hay là thôi đi……”
Độ nổi tiếng của Duyên Duyên tăng lên cũng khơi dậy sự kính sợ của mọi người đối với một số việc tâm linh. Cùng lúc đó, một số người đặc thù rốt cuộc cũng đã chú ý đến sự tồn tại của Duyên Duyên.
Trong một quán Bar ngư long hỗn tạp, một người đàn ông trông giống như phụ nữ chỉ vào ảnh chụp của Duyên Duyên trên phát sóng trực tiếp, nói: “Cậu xem đi! Xem đi! Khuôn mặt này! Cái năng lực chỉ cần mở miệng là toi mạng này! Tôi đã nói là Nhất Duyên Tiên Quân sẽ trở về, cậu còn không tin tôi!”