EDIT: HẠ
Ở một mức độ nào đó, tiếng khóc của trẻ con có thể so sánh với vũ khí hạt nhân, bên này Trần Vĩnh Minh vừa mới khóc, bên kia đoàn người Duyên Duyên đang men theo đường nhỏ vào thôn đã nghe thấy động tĩnh.
Liêm Lập Sam không chút biến sắc hỏi thôn dân dẫn đường: “Đồng hương, anh có nghe thấy tiếng khóc của trẻ con không?”
“Trẻ con ấy à, động một chút là khóc ngay.” Thôn dân kia không thèm để ý vẫy tay, sau đó còn ám chỉ mà bĩu môi về phía Duyên Duyên.
Duyên Duyên lại không hề để ý người lớn này đang chèn ép mình, cậu bé khẳng định nói: “Là tiếng khóc của Trần Vĩnh Minh, cậu ấy ở ngay căn nhà phía bên phải kia!”
Nghe được lời này, Tống Nham Bách lập tức nhét Duyên Duyên vào bên người Khổng Đại Lũy. Lúc hắn làm đầu tàu gương mẫu vọt đến phía trước căn nhà kia, hắn phát hiện căn nhà kia đã bị khóa.
Hắn chỉ có thể vừa gõ cửa vừa gọi vào bên trong xác nhận tình trạng của Trần Vĩnh Minh: “Trần Vĩnh Minh! Trần Vĩnh Minh! Anh là anh Nham Bách đây, mọi người tới cứu em đây!”
Hắn âm thầm cầu nguyện, Trần Vĩnh Minh khóc kịch liệt như vậy, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì!
Ván cửa căn nhà này cũng không dày, Trần Vĩnh Minh nghe thấy giọng nói của Tống Nham Bách liền ngừng khóc. Cậu bé túm lấy người phụ nữ điên kia vui vẻ hô: “Có người tới cứu chúng ta! Có người tới cứu chúng ta!”
Nói xong, Trần Vĩnh Minh giống như con thỏ con tròn tròn vừa lăn vừa bò về phía cửa hô: “Là em! Em ở chỗ này!Mau cứu em đi ra ngoài!”
Nghe giọng nói Trần Vĩnh Minh còn rất khỏe mạnh, mấy người bên ngoài nhẹ nhàng thở ra. Vì cứu Trần Vĩnh Minh, Tống Nham Bách không nói hai lời trực tiếp dùng hòn đá ven đường đập khóa cửa.
Thôn dân thấy vậy liền nóng nảy, hắn vội vàng đi lên ngăn cản: “Này này này, làm cái gì đấy?”
Liêm Lập Sam vừa tiến lên giúp Tống Nham Bách vừa quay đầu nói với Khổng Đại Lũy: “Mau mang Duyên Duyên đi, sau đó gọi người tới đây!”
Nhưng không chờ Khổng Đại Lũy mang Duyên Duyên đi gọi người, bọn họ đã nghe thấy thôn dân ngăn cản bọn họ hô to một tiếng.
Vài giây sau, ở một góc vốn không có ai đột nhiên xuất hiện vài người, có người còn cầm dao phay vừa dùng để gϊếŧ gà.
Nếu không phải hiện tại là ban ngày, Khổng Đại Lũy còn cho rằng bọn họ đã gặp quỷ!
Khổng Đại Lũy sợ hãi ôm chặt Duyên Duyên, thấy không thể rời đi, hắn liền che chở Duyên Duyên đi đến bên người Liêm Lập Sam và Tống Nham Bách, ba người dần dần dựa lưng vào nhau quan sát đám người.
Đối mặt với thôn dân cầm dao, Liêm Lập Sam sợ bọn họ kích động sẽ đả thương những người khác, anh ta chủ động móc súng ngắn ra uy hϊếp: “Cảnh sát đây, mau buông dao xuống, tất cả không được nhúc nhích!”
Ai ngờ những người này nhìn thấy súng trong tay Liêm Lập Sam cũng không có chút hoảng hốt nào.
Một phụ nhân có hơi béo thậm chí còn đột nhiên ngồi xuống đất, miệng không ngừng gào khan: “Cứu mạng! quan lão gia muốn gϊếŧ người! Quan lão gia muốn gϊếŧ người!”
Thời buổi này mọi người đều biết, trong hầu hết tình huống, thứ đồ trong tay Liêm Lập Sam chính là vật trang trí.
Liêm Lập Sam còn chưa nói gì, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn này đều tức giận đến bật cười.
“Nếu bọn họ không cầm dao dọa dẫm trước, cảnh sát Liêm sẽ rút súng ra sao? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Thế mà Trần Vĩnh Minh thật sự bị bắt đến thôn này! Cứu mạng, nhóm người Duyên Duyên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thời điểm khán giả vừa tức giận vừa lo lắng, Khổng Đại Lũy đang trộm ấn bộ đàm trên người mình, tiến hành cầu cứu với người của tổ tiết mục và cảnh sát ở bên ngoài.
Kỳ thật cũng không cần hắn cầu cứu, nhóm người Chương Duy Đống vốn dĩ vẫn luôn theo dõi hình ảnh trong máy quay của Khổng Đại Lũy.
Thấy nhóm người Duyên Duyên gặp nguy hiểm, mấy cảnh sát vội vàng vọt vào trong thôn, người của tổ tiết mục cũng không lo lắng được nhiều, lập tức chạy theo phía sau bọn họ.
Thôn dân chung quanh phát hiện bọn họ có động tĩnh, nhóm người vốn muốn đi lên ngăn cản bọn họ, nhưng lúc này, những khách tham quan chung quanh nghe thấy động tĩnh cũng nhìn về phía này, bọn họ nhận ra mấy khách mời minh tinh trong tổ tiết mục!
“Trời ạ! Người kia là Bàng Luân đúng không?”
“Đệt đệt, bên cạnh Bàng Luân chính là nữ thần Dương Phàm Thấm của tôi!”
Bản chất con người đều rất thích xem náo nhiệt, nếu không phải thích xem náo nhiệt, những người này cũng không trèo đèo lội suối để tới một thôn trang nhỏ như vậy tham gia một buổi lễ thịt heo gì đó.
Thấy có minh tinh, còn có người chạy theo phía sau bọn họ, lập tức có càng nhiều người đuổi theo ở phía sau!
Đối mặt với nhiều người như vậy, thôn dân của thôn Hoài Sơn căn bản không thể ngăn cản!
Bọn họ chỉ có thể đi theo phía sau những người đó, muốn nhìn xem rốt cuộc những minh tinh này đang làm gì, vì sao bọn họ lại chạy vào trong thôn bọn họ.
Nhưng chờ bọn họ liều mạng chạy tới nơi, mọi người lập tức choáng váng, chỉ thấy ở một ngã rẽ trong thôn, người trong thôn bọn họ thế mà đang cầm vũ khí giằng co với người của đài truyền hình!
Đối mặt với quần chúng ăn dưa mênh mông cuồn cuộn, Liêm Lập Sam phản ứng lại sớm hơn so với những thôn dân ở đây. Anh ta lập tức thu hồi súng ngắn, lấy chứng minh cảnh sát ra hô lớn: “Mọi người đừng hoảng hốt, tôi là cảnh sát, người trong thôn Hoài Sơn bị nghi ngờ có liên quan đến việc bắt cóc phụ nữ và trẻ em, đề nghị mọi người không được tùy tiện di chuyển, phải tuyệt đối chú ý đến con cháu nhà mình!”
Nghe Liêm Lập Sam nói như vậy, những khách tham quan đến tham gia lễ gϊếŧ heo lập tức bị dọa sợ, bọn họ trực tiếp vứt minh tinh gì đó ra sau đầu, ôm người nhà hoang mang rối loạn đứng ở tại chỗ không dám động đậy.
Còn may lúc này trong đám người đã có cảnh sát đứng ra, cảnh sát ngăn ở trước mặt bọn họ, mấy nhân viên quay phim của tổ tiết mục cũng tiến lên phía trước.
Những người này đều là đại hán thân thể tráng kiện, có bọn họ đứng ở trước mặt, mọi người cũng cảm thấy an toàn hơn không ít.
Bất quá ngoại trừ cảnh sát và người của tổ tiết mục, thôn trưởng thôn Hoài Sơn cũng đứng ra.
Chỉ thấy thôn trưởng cười làm lành nói với Liêm Lập Sam: “Cảnh sát tiên sinh, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy, cậu nói trong thôn chúng tôi có người bị nghi ngờ liên quan đến lừa bán phụ nữ và trẻ em, cậu có chứng cứ không?”
“Chứng cứ?” Liêm Lập Sam trừng mắt chỉ vào căn phòng đang đóng kín trước mặt, “Đứa bé bị nhốt trong căn phòng này chính là chứng cứ! Trần Vĩnh Minh! Cháu kêu lên một tiếng để mọi người biết!”
Trần Vĩnh Minh không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nghe thấy lời này cậu bé lập tức nói: “Cháu ở đây! Cháu ở chỗ này! Mau thả cháu ra ngoài, bên trong rất tối, cháu rất sợ hãi!”
Nghe thanh âm của Trần Vĩnh Minh, đám người xung quanh ồ lên một mảnh, nhóm cha mẹ đột nhiên hối hận vì đã mang con đến thôn này tham gia lễ hội thịt heo.
Thấy camera lớn lớn bé bé của tổ tiết mục và phản ứng của những người qua đường, thôn trưởng biết nói dối thân phận của Trần Vĩnh Minh là chuyện không thể thực hiện.
Vì thế ông ta chớp mắt, dáng vẻ giống như chợt bừng tỉnh: “Ồ! Thì ra đứa trẻ bên trong chính là trẻ con nhà các cậu à? Hôm qua Mạnh Đại thôn chúng tôi thấy cậu bé nửa đêm té xỉu trên đường, cho nên mới mang cậu bé về đây. Chúng tôi vốn muốn mang đứa bé đi tìm cha mẹ của nó, nhưng các cậu cũng thấy đấy, hôm nay người trong thôn đều bận rộn, cho nên chưa thể mang nó đi…. Mọi người sợ đứa bé chạy loạn, cho nên mới nhốt nó lại trước.
Trời đất chứng giám, Mạnh Đại thôn chúng tôi là có lòng tốt, sao đột nhiên lại bị coi là mẹ mìn rồi? Nếu việc này truyền ra, về sau còn ai dám cứu giúp trẻ con đi lạc trên đường nữa?”
Nói xong thôn trưởng bày ra dáng vẻ thất vọng tột cùng, giận dỗi nói với một người đang đứng trong đám thôn dân: “Mạnh Đại, còn không mau thả người ra ngoài? Có lòng tốt lại không được biết ơn, sau này chúng ta cũng không cần làm người tốt như vậy nữa.”
Ông ta vừa dứt lời, liền thấy có một người đầu trọc đột nhiên chui ra khỏi đám người.
Nhìn thấy mặt người này, Lâm Lập Quốc và Diệp Đan Đan đang đứng bên cạnh tổ tiết mục đồng thời sửng sốt, chỉ cảm thấy người này hết sức quen mắt.
Người này còn không phải là Mạnh Đại mỗi tuần đều sẽ đến sạp của bọn họ mua hai cái bánh nướng sao? Thời điểm vợ chồng bọn họ không thể chống đỡ nổi quán, hắn còn sẽ mua thêm cho bọn họ mấy cái bánh!
Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, một loại dự cảm không tốt luôn quẩn quanh trong lòng hai vợ chồng bọn họ.
Mạnh Đại không chú ý tới hai vợ chồng Lâm thị, nghe thôn trưởng nói như vậy, hắn có chút không tình nguyện tiến lên mở cửa, Trần Vĩnh Minh đang đứng dựa cửa lập tức ngã bổ nhào, từ bên trong cánh cửa lăn ra ngoài.
Thật vất vả mới thấy được ánh mặt trời, với chiều cao của Trần Vĩnh Minh, người cậu bé nhìn thấy đầu tiên chính là Duyên Duyên, nhưng chỉ nhìn thấy cậu cũng đủ khiến cậu ta an tâm.
Chỉ thấy người hôm qua còn không muốn đến gần Duyên Duyên nửa bước lúc này lại sử dụng cả tay cả chân bò lên, chảy nước mắt nước mũi nhào về phía Duyên Duyên: “Duyên Duyên, cậu tới cứu tôi sao? Hu hu! Cậu là người tốt! Thực xin lỗi, tôi không nên nói bậy về cậu, hu hu hu!”
Lúc này đây Duyên Duyên lại ghét bỏ ngược cậu ta, cậu bé lui về phía sau ba bước, vòng ra sau chân Khổng Đại Lũy để tránh Trần Vĩnh Minh: “Bùn đừng tới gần tôi, bùn bẩn quá!”
Không phải Duyên Duyên muốn trả thù Trần Vĩnh Minh cho nên đã cố ý nói như vậy, phòng tối kia trước đó chính là chuồng heo, bên trong vừa bẩn vừa thối, Trần Vĩnh Minh ở trong đó suốt một đêm, trên người còn có thể sạch sẽ sao?
Nhìn thấy hai người bạn nhỏ giao lưu với nhau, những người lớn khác đều cảm thấy vui mừng vì Trần Vĩnh Minh còn có thể tung tăng nhảy nhót, đồng thời bọn họ cũng đau lòng vì cậu bé bị người trong thôn Hoài Sơn đối đãi như vậy.
Liêm Lập Sam chỉ vào Trần Vĩnh Minh cười lạnh chất vấn thôn trưởng: “Đây là ‘lòng tốt’ của các người sao? Muốn giải thích cái gì thì mời đến cục cảnh sát nói chuyện.”
Thấy Liêm Lập Sam muốn bắt bọn họ, thôn trưởng có chút hoảng hốt, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn rối loạn không thể ứng phó: “Chúng tôi vốn dĩ có lòng tốt, cậu nhìn xem đứa bé này có thiếu tay thiếu chân không? Trẻ con trong thôn chúng tôi đều được nuôi như vậy, thế nào? Chúng tôi cứu đứa bé này còn phải dâng đồ ăn ngon cung phụng cho nó sao?
Cậu nói chúng tôi bắt cóc, có camera theo dõi chứng minh không? Có nhân chứng không? Cậu hỏi đứa bé này xem, xem có phải đêm hôm khuya khoắt một mình nó chạy loạn bên ngoài, sau đó nằm trên mặt đất ngủ hay không? Chúng tôi có cưỡng ép nó, không thèm quan tâm đến cảm nhận của nó trói nó về thôn không? Sau khi thằng bé tới thôn của chúng tôi, chúng tôi đã đánh mắng nó lần nào chưa?
Tôi nói cho cậu biết! Không phải làm cảnh sát là muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, các người không có chứng cứ, tôi và bất kỳ ai trong thôn chúng tôi đều sẽ không đi theo các cậu!”
Những lời này của thôn trưởng giống như một quả đạn pháo ném xuống mọi người, mấy người lớn có bị đánh cho choáng váng hay không tạm không nói, nhưng Trần Vĩnh Minh xác thực đã bị một đống lý lẽ này đánh cho hôn mê.
Cậu ta lắc đầu, ủy khuất nói: “Vốn dĩ chính là các người trói tôi mang về đây! Trong phòng còn có một người phụ nữ cũng bị trói, người kia cơm không đủ no còn rất bẩn thỉu, sao ông lại có thể nói dối như vậy?”
Nói xong vì để chứng minh lời của mình là thật, Trần Vĩnh Minh không quan tâm gì lại lần nữa chạy vào phòng tối, một lát sau cậu bé thật sự dắt một người phụ nữ đầu bù tóc rối đi ra. Đột nhiên tiếp xúc với ánh mặt trời, người phụ nữ này giống như động vật nhỏ hơi rụt người vào trong phòng, sau đó mới đi theo Trần Vĩnh Minh rời khỏi căn nhà.
Thấy người phụ nữ đang được ánh mặt trời thong thả bao phủ, Lâm Lập Quốc và Diệp Đan Đan đứng ở một bên đều giống như nắm được thứ gì đó, bọn họ không tự giác đi về phía người phụ nữ kia.
Chờ đến khi đi đến trước mặt cô, trên mặt bọn họ đã chảy dài một hàng lệ.
Tuy rằng bọn họ đã xa cách nhau mười năm, tuy rằng dung mạo người phụ nữ này đã biến dạng, nhưng hai vợ chồng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được —— Người trước mắt chính là con gái của bọn họ, là Lâm Lệ Nhã, là con gái bảo bối đã mất tích nhiều năm của bọn họ!
Vợ chồng Lâm Thị muốn tiến lên ôm Lâm Lệ Nhã, mà khi bọn họ muốn tới gần, lại thấy Mạnh Đại đi tới dùng một chân đá bay Lâm lệ Nhã xuống mặt đất, mắng to nói: “Con đàn bà điên này, ai cho mày đi ra?”
Lúc này hắn đã nắm cánh tay Trần Vĩnh Minh, đột nhiên nhấc cả người cậu bé lên quát: “Cái thằng nhóc mập này mày nói bậy gì đó? Trói mang về cái gì? Cô ta được tao cưới hỏi đàng hoàng, là cô dâu tao chính thức cưới vào cửa!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Trần Vĩnh Minh bị một người lớn đối xử như vậy, cậu bé sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn nói cái gì cũng không thể nói lên lời.
Đúng lúc này, một thanh âm mềm mại lại đột nhiên vang lên: “Thật vậy chăng?”
P/S: Cảm ơn bạn Cáo Mê Đam Mỹ đã đề cử truyện nha, hôm nay đăng hai chương ạ