Tiểu Tổ Tông Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi Nhờ Huyền Học

Chương 12

EDIT: HẠ

Liêm Lập Sam rất nhạy bén, mặc dù hắn không biết mấy vật phẩm liên quan đến minh tinh này có tác dụng gì, nhưng anh ta cũng có thể phát hiện mâu thuẫn ẩn trong những lời này.

Ai ngờ sau khi nghe câu hỏi của anh ta, Duyên Duyên lại lần nữa vươn tay, ngón trỏ chỉ thẳng về phía Kỷ Thao đang ngồi trong xe cảnh sát.

Hai câu nói kia của Đặng Chiêu Đệ dường như đã khiến Kỷ Thao chịu đả kích không nhỏ, từ sau khi nói chuyện video với Đặng Chiêu Đệ, hắn liền không nói lời nào, dường như đã tự bế.

Chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày thế mà hắn lại bị fans mắng thẳng mặt là ‘Tiện nhân’.

Lúc này chú ý tới động tác nhỏ của Duyên Duyên, đáy lòng muôn vàn phức tạp của Kỷ Thao đều hóa thành phẫn nộ không tên, hắn nhìn Duyên Duyên giận dữ nói: “Mày đang nằm mơ à? Ý của mày là tao sẽ dùng tiền mua lại mấy thứ lung tung rối loạn của đám người vô dụng kia, tao có bệnh sao?”

Duyên Duyên bị thanh âm đột nhiên biến lớn của hắn làm cho giật mình, sau đó cậu có chút không vui dẩu miệng đáp: “Tin hay không tùy bùn thôi. Anh gọi những người đó là ‘đám vô dụng’? Là bởi vì anh cảm thấy cho dù anh làm việc gì, những người đó đã thích anh thì phải vĩnh viễn bao dung, ủng hộ anh sao? Việc này là anh nợ bọn họ!”

Tốt xấu gì Kỷ Thao cũng được coi là kim chủ của Duyên Duyên, Duyên Duyên tận chức tận trách giải thích với hắn: “Có một số người cho rằng anh là hết thảy của bọn họ, kỳ thật không bằng nói, là do anh đã khiến bọn họ lầm tưởng rằng anh là hết thảy của bọn họ.

Anh cũng không có quan trọng đến mức đó, nhưng anh lại mượn điều đó để đòi hỏi quá nhiều thứ từ trong tay bọn họ. Mấy thứ này đã trở thành anh nợ họ.”

Nhân quả báo ứng, thiếu nợ thì trả tiền, thực mau Kỷ Thao sẽ hiểu được câu nói này.

Sau khi hắn bị Liêm Lập Sam mang về cục cảnh sát, người đại diện Phạm Văn Hàm của hắn rốt cuộc đã mang theo luật sư đuổi tới.

Phạm Văn Hàm là một người phụ nữ không thích nói lời vô nghĩa, cô nhìn về phía Kỷ Thao, trong mắt có thất vọng, có hận sắt không thành thép, nhưng cô ta cũng không mở miệng giáo huấn Kỷ Thao, mà là trực tiếp nói cho Kỷ Thao nghe tình trạng hiện tại của hắn.

Thì ra sau khi Duyên Duyên tính ra Kỷ Thao chơi gái hít thuốc không bao lâu, liền có rất nhiều nữ minh tinh và hot girl mạng chủ động đứng ra, chỉ chích Kỷ Thao chân dẫm nhiều thuyền, hoặc là từng quấy rầy bọn họ. Cũng có một số cô gái làm trong ngành sản xuất đặc thù không biết vì nguyên nhân gì cũng lập tài khoản, tung ra ‘ghi chép giao dịch’ giữa Kỷ Thao và các cô.

Chơi gái cộng thêm hít thuốc phiện chính là hành vi phạm tội, Kỷ Thao sẽ không thoát khỏi số phận bị phạt tiền và dính vào lao ngục tai ương.

Mà điều này đối với Kỷ Thao còn không phải việc quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là fans của hắn.

Vào hai giờ trước, bởi vì sự kiện Đặng Chiêu Đệ tự sát, toàn bộ fans của Kỷ Thao, bao gồm cả fanclub chính thức của hắn đã đồng thời đưa ra kháng nghị, bọn họ yêu cầu Kỷ Thao và công ty phải mở kênh để fans hoàn trả lại album bọn họ đã mua, bằng không bọn họ sẽ liên hợp lại để chống lại công ty của Kỷ Thao, từ nay về sau bất kỳ album và minh tinh nào công ty đẩy ra đều sẽ bị bọn họ tẩy chay.

Lúc này hành động kháng nghị của fans Kỷ Thao thật sự là vô tiền khoáng hậu.

Thông thường nếu có nghệ sĩ rơi đài, minh tinh rơi đài, người qua đường sẽ tập trung ăn dưa, còn fans thì chỉ có thể yên lặng đốt hoặc ném những vật dụng liên quan đến minh tinh đó đi, sau đó tự xử lý cảm xúc của chính mình. Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi một minh tinh rơi đài, tập thể fans đã lớn tiếng đòi lại tiền.

Kỳ thật những sản phẩm này đã được mua lâu như vậy rồi, đương nhiên không thể trả lại hàng được, dù sao đây cũng là giao dịch tiền trao cháo múc.

Cố tình những fans này mua album không phải đơn thuần vì giao dịch, có rất nhiều người vì muốn ủng hộ sự nghiệp của Kỷ Thao mà đã mua mấy chục bản album giống hệt nhau.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc họ có nhu cầu trả hàng hoàn tiền sau khi biết Kỷ Thao đã rơi đài là điều vô cùng bình thường.

Công ty của Kỷ Thao đương nhiên sẽ không bao giờ chấp nhận việc hoàn tiền, nhưng đồng thời bọn họ cũng không chống đỡ nổi trước sự kháng nghị của fans Kỷ Thao. Vì thế công ty quản lý Kỷ Thao đã để Phạm Văn Hàm đến chuyển lời cho Kỷ Thao, muốn Kỷ Thao tự giải quyết chuyện này.

“Giải quyết? Tôi phải giải quyết như thế nào?” Kỷ Thao đột nhiên đứng lên, hoảng hốt hỏi.

Làm người đại diện, rất nhiều thời điểm Phạm Văn Hàm đều có thể giúp Kỷ Thao xử lý bất cứ việc gì hắn không thể hoàn thành, lúc này đây mặc dù cô ta không thể giúp Kỷ Thao giải quyết việc này, nhưng cô ta cũng có thể chỉ ra cho hắn một phương pháp: “Cậu có thể phái người ngầm đi thu mua lại album của một số fans, chỉ cần các fans không có nhu cầu, bọn họ sẽ không đến làm phiền công ty nữa.”

“Dựa vào cái gì?” Kỷ Thao hét to, “Lúc trước là do chính bọn họ muốn mua để ủng hộ doanh số cho tôi, dựa vào cái gì hiện tại tôi phải mua lại những thứ đó?”

Mặc dù hiện tại Kỷ Thao đã bị phong sát, sắp phải ngồi tù và bị phạt tiền, nhưng đối với hắn việc lần này cũng không phải tuyệt lộ.

Hắn lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm như vậy, đã sớm tích góp được một khoản gia tài khả quan. Chỉ cần có tiền, chờ khi hắn ra tù, hắn có thể xuất ngoại, đến lúc đó cho dù hắn muốn làm gì cũng không có người quản.

Nhưng hiện tại công ty lại muốn hắn dùng tiền của chính mình để trấn an các fans đó? Đó không phải là vấn đề của một hay hai người hâm mộ!

Mặc dù Kỷ Thao không biết số tiền cụ thể, nhưng hắn biết để trả đủ cho các fans đó, hắn phải đào rỗng toàn bộ gia tài của mình —— Đây mới chân chính là chặt đứt đường lui của hắn!

Đối mặt với Kỷ Thao cuồng loạn, Phạm Văn Hàm lười không muốn nhắc đến chuyện trước kia bọn họ đã gài người vào nhóm fans để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ mua album, cũng lười không muốn nói cho Kỷ Thao biết những thủ đoạn marketing bọn họ đã sử dụng trước đó.

Cô ta chỉ nói với Kỷ Thao: “Kỷ Thao, công ty không thể đối phó với các fans, nhưng đối phó với cậu lại là chuyện dễ như trở bàn tay, cậu đoán xem nếu không có công ty hỗ trợ, cậu có thể có đủ tay đủ chân để ra tù không?”

Kỷ Thao nghe ra ý tứ uy hϊếp trong lời nói của Phạm Văn Hàm, trong nháy mắt này hắn đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới ‘món nợ’ mà Duyên Duyên đã nói với hắn, nhớ tới dáng vẻ của hắn lúc vừa mới vào nghề.

Kỳ thật Kỷ Thao tự nhận trước kia mặc dù hắn không phải người tốt lành gì, nhưng cũng chưa bao giờ có những suy nghĩ xấu xa, là một số người đã dụ dỗ, dẫn dắt hắn vào con đường này.

Nhớ tới từng việc nhỏ vụn trong quá khứ, trong lòng Kỷ Thao tràn ngập hối hận, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn, hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Đây là nợ của hắn, hắn nhận.

Đương nhiên tình trạng hiện tại cũng không cho phép hắn không nhận, Kỷ Thao biết công ty cũng không hề sạch sẽ như vẻ bề ngoài. Nếu không nghe lời bọn họ……

Lần gặp mặt cuối cùng, Kỷ Thao đã ký hợp đồng ủy thác cho Phạm Văn Hàm, để cô ta giúp hắn thu mua lại những album hắn đã bán ra từ trong tay các fans.

Sau khi ký xong hợp đồng, trước khi Phạm Văn Hàm rời đi, Kỷ Thao lại đột nhiên gọi cô lại, nói với cô một câu: “Chị Hàm, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhất định sẽ tới. Tôi đã gặp báo ứng, vậy còn chị thì sao?”

“Yên tâm đi, tôi cũng không ngây ngốc đến mức đi tìm một đứa trẻ đoán mệnh.” Phạm Văn Hàm cất hợp đồng xong liền tiêu sái xoay người rời khỏi trại tạm giam.

……

Trong tiết mục 《 bảo bối xông lên 》, Duyên Duyên đột nhiên chớp chớp mắt. Cậu nhìn thấy tương lai của Kỷ Thao dường như lại có biến hóa.

Trong tương lai ban đầu, sau khi ra tù Kỷ Thao liền nghĩ cách đi ra nước ngoài, dùng tiền tích cóp để sống cuộc sống xa hoa lãng phí.

Mà trong tương lai hiện tại, mặc dù Kỷ Thao vẫn lựa chọn ra nước ngoài, nhưng bởi vì hắn đã dùng toàn bộ tiền để trả lại cho các fans, cho nên sau khi xuất ngoại hắn chỉ có thể làm một ca sĩ lưu lạc đầu đường.

Đã từng là một ca sĩ đứng trên sân khấu, bất luận hắn hát cái gì cũng có vô số fans reo hò vì hắn. Nhưng trong tương lai, hắn chỉ có thể hát ở đầu đường, mỗi ngày chỉ kiếm được một hai đồng tiền xu để mua đồ ăn tránh đói.

Thời điểm Duyên Duyên đang chìm đắm trong tiếng ca nghẹn ngào và hối hận của Kỷ Thao, cậu đã bị tiếng gọi của Tuân Hoài thu hút lực chú ý.

“Duyên Duyên, Duyên Duyên, em đang làm gì vậy?”

“Không có gì nha.” Duyên Duyên uống một ngụm sữa, sau đó hỏi Tuân Hoài, “Bây giờ chúng ta ăn cơm được chưa? Em đói bụng….”

Nghe thanh âm ngọt mềm mang theo chút ủy khuất của Duyên Duyên, Tuân Hoài có chút hoang mang nhìn bình sữa trong tay cậu bé.

Sức ăn của một đứa bé có thể lớn đến mức độ này sao? Duyên Duyên uống nhiều sữa như vậy còn cảm thấy đói?”

“Khụ khụ.” Tuân Hoài tránh né đôi mắt chờ mong của Duyên Duyên, xấu hổ nói, “Sắp có cơm rồi, Duyên Duyên chờ một chút nhé.”

“Được ạ.” Duyên Duyên khoanh chân nhỏ, “Vậy anh gọi em có việc gì?”

Lời còn chưa dứt, cậu lại thấy mấy đứa nhỏ tham gia tiết mục đang vội vàng chạy về phía này.

Chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp như lưu li của Diêu Văn Văn lúc này đã ngấn lệ, vừa rồi những người lớn khác đã nói với cô bé, cô bé đã biết chuyện cô bé nói trên người Duyên Duyên có bọ chó và hành vi xa lánh của cô bé đã khiến Duyên Duyên bị tổn thương. Hơn nữa trên người Duyên Duyên rất sạch sẽ, trên thực tế cậu cũng không có bọ chó.

Diêu Văn Văn biết chính mình đã làm sai, cô bé vốn muốn tới xin lỗi Duyên Duyên, nhưng năng lực khống chế cảm xúc của trẻ con thật sự không tốt, vì thế cô bé còn chưa há mồm đã đột nhiên òa khóc. Mấy đứa trẻ khác, bao gồm cả Nghiêm Minh có dáng vẻ người lớn nhất cũng bị cô bé ảnh hưởng, đồng thời oa oa khóc to.

Trong tiếng khóc đinh tai nhức óc, Duyên Duyên mơ hồ nghe được vài tiếng xin lỗi trộn lẫn nước mắt nước mũi.

Duyên Duyên thật sự không biết dỗ trẻ con, đối mặt với một đám trẻ con khóc đến mức sắp ném bay nóc nhà này, cậu có chút hoảng hốt, tay chân ngắn nhỏ không biết đặt ở chỗ nào mới thích hợp.

Cuối cùng cậu chỉ có thể phồng miệng lên, bất đắc dĩ chống eo nói: “Không được khóc nha, mọi người không được khóc nha! Lại khóc tôi sẽ không tha thứ cho các cậu.”

Diêu Văn Văn lập tức ngừng tiếng thét chói tai của mình, cô bé thút thít nói: “Chúng mình không khóc thì cậu sẽ không tức giận nữa sao? Hu hu.”

“Kỳ thật tôi không hề tức giận.” Duyên Duyên hếch cằm nói, “Tôi là ai chứ? Tôi mới không so đo với đám trẻ con các cậu đâu.”

Lời nói của Duyên Duyên mặc dù có chút gợi đòn, nhưng sau khi kiến thức được năng lực của cậu bé, những đứa trẻ khác cũng không cảm thấy lời nói của cậu bé có vấn đề gì.

Trước đó những đứa trẻ này đều được khách mời hoặc người lớn trông giữ, vẫn luôn không thể tới gần Duyên Duyên, giờ này khắc này cuối cùng bọn chúng đã có thể hỏi ra vấn đề mà bọn chúng đã nghẹn nửa ngày.

“Duyên Duyên Duyên Duyên, nếu cậu không tức giận, vậy có thể nói cho mình biết cái gì gọi là ‘xuyến mệnh’ không? Chú Bàng Luân nói cậu xuyến mệnh rất lợi hại!”

“Duyên Duyên, nghe chị Dương nói hôm nay cậu đã cứu một người, là, là một đại anh hùng! Oa! Nếu mình học xuyến mệnh có phải mình cũng sẽ trở thành anh hùng không?”

“Ngốc quá, là ‘Đoán mệnh’mới đúng! Nhưng nếu Duyên Duyên có thể học đoán mệnh, vậy mình có thể học được không?”

Nhìn những đứa bé khác đang vây quanh Duyên Duyên ríu rít nói chuyện, dáng vẻ rất đáng yêu, mọi người rốt cuộc đã cảm nhận được không khí ấm áp mà một chương trình thiếu nhi nên có.

Chương Duy Đống nhìn một màn này cũng suýt rớt nước mắt, ông không khỏi cảm thán chính mình và tiết mục này thật sự không dễ dàng.

Nhưng cảm động không được vài phút, ông liền phát hiện hình như còn một đứa bé chưa tới xin lỗi Duyên Duyên. Đếm kỹ lại, không phải Trần Vĩnh Minh trước đó đã nói trên người Duyên Duyên có bọ chó thì là ai?

Chương Duy Đống mới vừa buồn bực vì Trần Vĩnh Minh không ở đây, liền thấy cậu bé giống như quả cầu tuyết chạy từ trên lầu xuống, phía sau còn có một khách mời đang vội vã chạy theo sợ cậu bé té ngã, người đi theo cậu bé chính là quán quân trượt tuyết thế giới Tống Nham Bách.

Nhóc béo đi tới dưới lầu, nhìn thấy đám đồng bọn của mình đã làm phản, cậu bé tức giận đến mức dậm chân, chỉ thấy cậu ta hung tợn lớn tiếng nói: “Mẹ tôi nói không sai được! Tôi không có sai! Các cậu đứng bên cạnh tên bọ chó tinh kia làm gì, không sợ bị lây bệnh sao? Mau đi theo tôi, tôi mang các cậu đi đá cầu!”

Đá cầu của Trần Vĩnh Minh hiển nhiên không hấp dẫn bằng đoán mệnh của Duyên Duyên, Diêu Văn Văn ôm búp bê nhỏ nói với Trần Vĩnh Minh: “Văn Văn mới không đá cầu với cậu đâu, trừ phi cậu xin lỗi Duyên Duyên trước.”

Thấy không ai đứng về phía mình, Trần Vĩnh Minh đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy.

Cậu bé bĩu môi, đột nhiên khóc lóc hô: “Tôi mới không xin lỗi, tôi không sai! Tôi không bao giờ chơi với các cậu nữa!”

Khóc hô xong, cậu bé lập tức ‘bụp bụp bụp’ chạy về phòng, hơn nữa còn đóng sầm cửa lại, khóa trái phòng.

Tống Nham Bách ở cùng phòng với Trần Vĩnh Minh có chút bất đắc dĩ nhìn Chương Duy Đống: “Đạo diễn, ông còn chìa khóa dự phòng không? Chìa khóa của tôi để ở trong phòng.”

Chương Duy Đống bất đắc dĩ, an ủi Tống Nham Bách: “Nếu không đêm nay cậu ngủ tạm ở phòng khách một đêm đi, trẻ con có bệnh hay quên, chờ thằng bé đói bụng hoặc hết giận thì nó sẽ mở cửa thôi.”

Tống Nham Bách cũng không còn cách nào, ban đêm hắn chỉ có thể ngủ trên sô pha phòng khách.

Cũng may chất lượng giấc ngủ của hắn rất tốt, cho dù nằm trên sô pha hắn cũng có thể ngủ giống như lợn chết.

Thậm chí nửa đêm khi cửa phòng mở ra, một bóng dáng nhỏ bé đi qua bên người hắn, hắn cũng không tỉnh lại.

Chỉ thấy giữa đêm khuya, một bóng dáng nho nhỏ, tròn vo đang chạy ra khỏi biệt thự, cậu bé vừa chạy vừa kiên định nói: “Hừ, tôi mới không chơi với các người, tôi phải về nhà!”