EDIT: HẠ
Bởi vì tình huống khẩn cấp, rất nhiều người cũng không chú ý đến trang phục Đặng Chiêu Đệ đang mặc trên người, khi Duyên Duyên nhắc tới việc này, bọn họ mới chú ý đến chiếc váy cô gái đang mặc.
Chỉ thấy chiếc váy này có màu trắng gạo, thiết kế rất vừa vặn, đáng tiếc vải và đường may của chiếc váy đều rất thô ráp, một người xem biết hàng liếc mắt một cái liền có thể phán định giá chiếc váy này nhiều lắm cũng không vượt quá hai trăm tệ.
Chỉ có như vậy? Chiếc váy này rất đáng giá sao?
Cũng không phải hai trăm tệ không nhiều, nhưng phải biết rằng trong phòng khách nhà Đặng Chiêu Đệ có mấy tập poster giá trị mấy vạn tệ, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngay từ đầu còn cho rằng cô là một phú bà nào đó.
Chẳng lẽ chiếc váy này có ý nghĩa sâu xa khác đối với Đặng Chiêu Đệ?
Trong lúc người xem còn đang suy đoán, Đặng Chiêu Đệ lại nói trắng ra: “Cậu muốn cái váy này sao? Ừm…. Nó đúng là chiếc váy tôi quý trọng nhất, ngoại trừ hôm nay, tôi chỉ mặc nó vào những buổi họp thường niên của công ty và trong những buổi hẹn hò, nhưng cậu muốn chiếc váy này cũng vô dụng thôi.”
Duyên Duyên nghe vậy chỉ lắc ngón tay: “Có tác dụng đối với tôi hay không cũng phải do tôi nói mới tính, tôi lớn lên đẹp như vậy, biết đâu sau này lớn lên có thể mặc thì sao.”
Cứu mạng, hình như cậu biết chính mình thật sự rất đáng yêu!
Lời nói không biết xấu hổ của Duyên Duyên thật sự không phù hợp với cảnh tượng hiện tại, nhưng nó lại giống như một loại thuốc làm dịu, nhanh chóng làm bầu không khí khẩn trương tại hiện trường trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, ngay cả Đặng Chiêu Đệ cũng không khỏi mím môi, cố gắng đè ép khóe miệng đang cong lên theo bản năng.
“Được rồi.” Đặng Chiêu Đệ không cự tuyệt Duyên Duyên, cô nghĩ nghĩ, biểu tình phức tạp hỏi Duyên Duyên, “Nhóc lợi hại như vậy, vậy nhóc có biết nếu tôi chết thì thế giới này sẽ có thay đổi gì hay không?”
Vấn đề của Đặng Chiêu Đệ làm bầu không khí đình trệ một lần nữa, mọi người biết hiện tại mặc dù Đặng Chiêu Đệ đã bị khống chế, nhưng nếu cô quyết chí muốn chết, những người khác cũng không có biện pháp luôn đi nhìn chằm chằm cô.
Câu trả lời của Duyên Duyên sẽ có thể quyết định việc Đặng Chiêu Đệ có tiếp tục đi tìm chết hay không.
Mặc dù việc trông chờ vào một đứa bé ba tuổi đi cứu vớt một người khác là một chuyện rất buồn cười, ngay cả trong truyện tranh nhật bản, ít nhất chúa cứu thế cũng đã học lên cấp hai.
Nhưng mọi người biết Duyên Duyên không giống những đứa trẻ khác, bọn họ không tự giác đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người cậu bé.
Nhưng bọn họ lại không thể tưởng được khi Duyên Duyên mở miệng, cậu bé lại nói: “Sau khi bùn chết, thế giới này sẽ không có thay đổi lớn gì. Trời đất sẽ không hủy diệt, mặt trời và mặt trăng cũng không ngừng lại.
Cha mẹ và em trai cô sẽ bởi vì việc này mà phẫn nộ bi thống, nhưng sau khi hạ táng cô, bọn họ sẽ trải qua một cuộc sống mới.
Người cô quen thông qua máy truyền âm ngàn dặm cũng vậy, sau khi phát hiện cô biến mất, người đó chỉ cho rằng cô đã rời đi, hắn ngẫu nhiên sẽ nhớ tới cô, nhưng cũng không đi tìm cô.
Ông chủ, đồng nghiệp, hàng xóm, bạn tốt của cô sẽ tiếc thương cho cô, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Cái miệng nhỏ đáng yêu như vậy, sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế?
Người xem, cảnh sát và cả Nhϊếp Vĩ đều bởi vì lời nói của Duyên Duyên mà biến sắc, bọn họ sợ Đặng Chiêu Đệ sẽ bị những lời nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại tiếp tục đòi sống đòi chết.
Một vài người kích động không khỏi bắt đầu trách móc Duyên Duyên, cảm thấy quả nhiên cậu vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện, đoạt di động của Kỷ Thao chỉ vì để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đặng Chiêu Đệ.
Nhưng không chờ những người này nói hết những lời trách móc của bọn họ, mọi người đã nghe thấy Duyên Duyên nói tiếp: “Sau khi cô chết thế giới này sẽ không có thay đổi gì, bởi vì sự thay đổi không nằm ở thế giới này, mà nằm ở chính cô.”
Khi cô chết, đối với cô mà nói, trời đất sẽ không còn tồn tại nữa. Cô sẽ không thể tiếp tục mặc những chiếc váy xinh đẹp nữa, không thể nói chuyện vui vẻ với người cùng sở thích, không thể cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt và nóng bỏng với người khác, không thể vì hẹn ước với ai đó mà hưng phấn đến trắng đêm không ngủ.”
Tựa như Borges đã từng nói, “Cái chết giống như một giọt nước biến mất trong biển”, lời nói của Duyên Duyên tuy tàn khốc nhưng lại rất chân thật.
Nghe Duyên Duyên nói xong, Đặng Chiêu Đệ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nước mắt như hạt đậu đua nhau tràn khỏi hốc mắt cô: “Cậu cho rằng tôi không muốn mua quần áo đẹp, không muốn đi tham gia buổi biểu diễn, không muốn sống một cách tùy ý trương dương sao? Nhưng tôi có vốn liếng để làm những việc đó sao?
Cậu biết đoán mệnh, vậy sao cậu không tính ra mặc dù gia đình tôi không được xem là đặc biệt nghèo, nhưng ở trong nhà tôi bị coi như một người hầu, là một cái trói buộc. Sở dĩ tôi được sinh ra là bởi vì trong nhà muốn có con trai, mà tôi không phải con trai, cho nên tôi sinh ra không có bất luận ý nghĩa gì.
Chờ tôi trưởng thành, thật vất vả mới tìm được công việc, có thể thoát khỏi gia đình kia, có thể không kiêng nể gì mà mua những thứ tôi thích, tôi lại giống như bị quỷ ám, ném toàn bộ tiền cho tên Kỷ Thao kia.
Ha….. Cậu biết cái gì gọi là album và poster không? Cậu biết cái gì gọi là photo book* không? Tôi tưởng mấy thứ này ‘mua hối hận nhất thời, không mua hối hận cả đời’, chờ đến khi tôi không có tiền, tôi cũng có thể bán những thứ này để kiếm lại tiền.
*Ở đây tác giả để là quanh thân, có nghĩa là những thứ liên quan đến thần tượng như lightstick, phụ kiện, photocard, postcard, photo book…..
Kết quả cậu cũng biết rồi đấy…..
Khoảng thời gian trước, mẹ tôi nói em trai tôi sắp tốt nghiệp, bọn họ đang cần tiền mua phòng cho nó, nói cái gì mà ‘con gái tìm được một người đàn ông tốt là được’, sau đó bà ấy liền lấy toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi đi.
Hai ngày này tôi phải trả tiền thuê nhà, tiền lương còn chưa được phát, tôi liền muốn bán những thứ này để kiếm chút tiền, nhưng những món đồ trước kia có giá mấy vạn đồng tiền này hiện tại tính là cái gì?
Chó má đều không tính!”
Bởi vì mất máu quá nhiều, hơi thở Đặng Chiêu Đệ trở nên suy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt giống như được đánh thêm một tầng bột chì, nhìn qua như bị thứ gì đó hút đi sinh lực.
Cô nhỏ giọng lải nhải kể lại cuộc sống phổ thông của mình, để mọi người thấy rằng cô chẳng có gì cả, và ‘không có tiền’ chính là cọng rơm cuối cùng đè nặng lên người cô.
Có người vẫn không hiểu lựa chọn của cô như cũ, họ cảm thấy cô không đủ kiên cường, cảm thấy cô là một ‘bánh bao’ không biết phản kháng, có người lại đột nhiên hiểu được lựa chọn của cô, bọn họ đều yên lặng cùng rơi lệ với cô.
Mà lúc này trên mặt Duyên Duyên không có biểu lộ gì, cậu nghe hết lời tự thuật của Đặng Chiêu Đệ, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Cô chỉ muốn biết những chuyện xảy ra nếu cô chết thôi sao, cô không muốn biết nếu cô không chết thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Đặng Chiêu Đệ nghe xong nhất thời không kịp phản ứng, cô chỉ ngây ngốc nhìn Duyên Duyên, sau đó cô liền nghe thấy Duyên Duyên tiếp tục nói: “Nếu cô không chết, hôm nay cô sẽ nhận được thông báo thăng chức tăng lương từ cấp trên, đồng thời cô cũng nhận được một khoản tiền thưởng; em trai cô cũng sẽ tìm cơ hội tới đây để trả tiền tiết kiệm cho cô, bốn ngày sau cô sẽ nhận được một món quà nhỏ từ bạn thân.
Sang năm cô sẽ gặp được chính duyên của mình, 5 năm sau cô sẽ kết hôn mua phòng với hắn, cũng sẽ trải qua cuộc sống củi gạo mắm muối. Cô sẽ không có con, nhưng cô sẽ nhận nuôi một bé gái sứt môi.
À…. Đúng rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy thứ photocard và poster mà cô nói cũng sẽ được một người dùng giá gốc mua về.”
Nghe thấy Duyên Duyên nói như vậy, Đặng Chiêu Đệ có chút mờ mịt. Tương lai Duyên Duyên nói cho cô quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức có chút không chân thật, không chân thật giống như đang nói láo để lừa cô.
Nhưng vào lúc này, Đặng Chiêu Đệ lại đột nhiên nhớ tới trước khi cô đi vào phòng tắm, cô đã nhận được một tin nhắn của bộ phận nhân sự, nhưng lúc ấy cô đã không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì, cho nên cô cũng không biết nội dung cụ thể của tin nhắn kia……
Lúc này xe cứu thương vừa vặn tới nơi, các hộ sĩ nâng cáng vội vã xông lên tầng lầu, các cảnh sát vội vàng hiệp trợ hộ sĩ, muốn cưỡng chế nâng Đặng Chiêu Đệ lên cáng.
Đặng Chiêu Đệ bị nhấc lên cáng vẫn còn không thành thật, cô quơ loạn tay kêu to: “Di động, di động của tôi!”
Một cảnh sát không biết cô muốn làm gì, vội nói: “Cô lấy di động làm gì? Đừng lộn xộn nữa, tay cô vất vả lắm mới ngừng chảy máu.”
“Tôi, tôi muốn xem tin nhắn bộ phận nhân sự gửi cho tôi, tôi có một tin nhắn chưa kịp đọc.” Đặng Chiêu Đệ mang theo một chút chờ mong khó phát hiện nói với cảnh sát.
Cảnh sát này lập tức hiểu được suy nghĩ của cô.
Nói thật, việc Duyên Duyên biết đoán mệnh, các cảnh sát ở đây đều đã nghe Nhϊếp Vĩ nhắc tới, nhưng trong lòng bọn họ lại không quá tin tưởng sự kiện mơ hồ này.
Vừa rồi nếu không phải Đặng Chiêu Đệ đã bình tĩnh lại sau khi nghe Duyên Duyên nói thì có lẽ ngay khi Duyên Duyên xuất hiện trong video, cảnh sát Đông Khê đã sớm tắt cuộc gọi video rồi.
Ôm thái độ bán tín bán nghi, người cảnh sát này đi tìm di động cho Đặng Chiêu Đệ, cũng giúp cô mở tin nhắn mà cô vẫn chưa đọc trước đó.
Trong khoảng khắc khi cửa sổ pop-up xuất hiện, ánh vào mắt viên cảnh sát rõ ràng là thông báo tăng lương và nhận được tiền thưởng!
“Từ khi nhậm chức tới nay, nhân viên bộ phận thiết kế Đặng Chiêu Đệ đã nghiêm túc hoàn thành các công việc được giao, biểu hiện rất xuất sắc. Trải qua xem xét cặn kẽ, công ty quyết định điều chỉnh mức lương cơ bản của ngài…..”
Nghe viên cảnh sát đọc ra từng chữ, những cảnh sát ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, Duyên Duyên đã tiên đoán đúng một sự kiện, chẳng lẽ những lời cậu bé vừa nói đều là sự thật sao, vậy thì Đặng Chiêu Đệ…..
Chỉ thấy Đặng Chiêu Đệ cũng mở to hai mắt khi nghe được thông báo này, khi cảnh sát đưa di động đến trước mặt cô, nước mắt của cô đột nhiên lại rơi xuống.
Chỉ là lúc này cô rơi nước mắt là vì sự ngu xuẩn của chính mình.
Cô nghĩ thầm sao cô có thể chui rúc mãi trong sừng trâu như vậy?
Mặc dù cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng nếu cô ngừng lại ở một chỗ, vậy thì cuộc sống của cô cũng chỉ giống như một quyển tiểu thuyết bị bỏ dở, mãi mãi sẽ không có chương mới.
Chỉ khi cô tiếp tục tiến lên, cô mới có cơ hội viết xuống kết cục ‘happy ending’ của cuộc đời mình.
Trước khi Đặng Chiêu Đệ được nâng đi, cô để lại một câu “Cảm ơn”, mặc dù đây là một lời nói không đầu không đuôi, nhưng tất cả mọi người đều biết cô đang nói với ai.
Nhϊếp Vĩ không theo Đặng Chiêu Đệ xuống lầu, nhưng hắn vẫn không nhịn được cầm camera chiếu ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn theo Đặng Chiêu Đệ lên xe cứu thương an toàn.
Sau đó hắn đã thấy được, khi Đặng Chiêu Đệ bị đưa đến lầu một, một chàng trai vẫn luôn bồi hồi ở dưới lầu hơi chấn kinh một chút, sau đó hắn bỗng nhiên vọt đến bên người Đặng Chiêu Đệ, giọng nói có phần nôn nóng: “Chị? Chị bị sao thế? Xe cứu thương này là do chị gọi sao? Chị không sao chứ? Bác sĩ, bác sĩ, tôi là em trai của cô ấy, tôi có thể lên xe cứu thương cùng cô ấy không?”
Nhìn thấy một màn này, Nhϊếp Vĩ đột nhiên nghĩ tới, nếu hôm nay Duyên Duyên không tính ra Đặng Chiêu Đệ tự sát, có lẽ em trai cô sẽ là người đầu tiên phát hiện di thể của cô, cũng không biết khi đó em trai cô sẽ có cảm thụ như thế nào.
……
Theo tiếng còi xe cứu thương đi xa dần, trò khôi hài này cũng theo đó mà kết thúc, phía sau màn hình Duyên Duyên đã phồng má thành một con cá nóc nhỏ, cậu bé thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền trả điện thoại lại cho Liêm Lập Sam.
Liêm Lập Sam cũng không nhận lấy di động ngay, mà là dùng hai tay xốc nách Duyên Duyên, nhấc thân thể nhỏ bé của cậu lên không trung.
Chỉ thấy anh ta ôm Duyên Duyên nhìn trái ngó phải, dường như muốn dùng mắt thường để nhìn ra rốt cuộc Duyên Duyên là thần thánh phương nào.
Nhưng anh ta nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nguyên nhân, chỉ có thể cẩn thận buông Duyên Duyên xuống, sau đó mới hỏi: “Duyên Duyên, cháu thật sự biết đoán mệnh sao? Những việc khác tạm thời không nói, vừa rồi cháu nói sẽ có người mua lại những vật phẩm liên quan đến Kỷ Thao với giá gốc…. Kỷ Thao đã như vậy rồi, còn có người sẽ bỏ ra số tiền lớn để mua những thứ này sao?”