Chu Từ Yến lên tiếng dò xét, vẻ mặt oán trách cô vô lý, ai nói bỏ bộ vest đi là sẽ không cần đến anh nữa?
Tạ Đường cũng chẳng nể mặt: “Anh nghĩ sao cũng được.”
Giọng nói mềm mỏng của anh vang lên ngay lập tức: "Đường bảo bối, tôi không thể thiếu em được, đừng bỏ tôi mà."
Nghe thật đáng thương.
Dù biết rõ anh đang diễn, Tạ Đường vẫn thấy mềm lòng, vô thức đưa tay lên mặt anh, định khẽ vuốt ve.
Nhưng khi thấy ánh mắt anh tràn ngập sự đắc ý, cô liền tăng lực, kéo mạnh khuôn mặt anh ra xa, cảnh cáo: “Anh đúng là giỏi giả vờ.”
Cô không nhẹ tay, làm Chu Từ Yến rít lên vì đau: “Tôi sai rồi, sai rồi mà.”
“Biến đi, đừng làm chướng mắt tôi.”
Tạ Đường buông tay, giọng điệu đầy chán ghét.
Nhưng Chu Từ Yến chưa đạt được mục đích thì chưa chịu thôi, tiếp tục bám riết lấy cô: “Em hoàn thành bộ vest cho tôi được không?”
“Không.”
Tạ Đường lấy bản thiết kế ra, bắt đầu chuẩn bị công việc.
Khi trải giấy lên, cô nhận ra chiếc bút thường để trên bàn đã biến mất. Nhíu mày, cô định mở ngăn kéo tìm, nhưng chợt nhớ bên trong có thứ gì đó, nên thôi không động đến nữa.
“Tìm gì thế?” Chu Từ Yến khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, vang lên hai tiếng.
“Bút, không thấy đâu cả.”
Bàn tay đang đặt trên ngăn kéo của Tạ Đường lặng lẽ rụt lại.
Chu Từ Yến đẩy chiếc ống bút ở gần cô tới: “Nhà thiết kế An Đường, bút không để trong ống bút, vậy em định tìm ở đâu?”
Tạ Đường mím môi, có chút lúng túng.
Chiếc ống bút của cô lúc nào cũng trống trơn, chỉ là vật trang trí thôi nên cô chẳng bao giờ nghĩ đến việc tìm ở đó.
Cô đẩy anh ra: “Không cần anh lo.”
Sau đó, cô ngẩng lên, thúc giục anh rời đi: “Sao anh còn chưa đi?”
Chu Từ Yến tự nhiên kéo ghế ngồi bên cạnh, tựa đầu nhìn cô, hoàn toàn không có ý định rời đi: “Dù sao tôi cũng đang rảnh, ngồi ở đây với em thôi.”
“Không cần.” Anh ở đây chỉ làm cô mất tập trung.
“Em không muốn tôi ở lại sao?” Anh dò hỏi.
“Ừ, không muốn.”
Sợ anh không chịu đi, Tạ Đường còn nhấn mạnh thêm, cố ý làm rõ ý mình.
Chu Từ Yến càng được đà: “Nếu em đồng ý hoàn thiện bộ vest này, tôi sẽ đi ngay, nếu không, tôi sẽ bám lấy em mãi.”
Tạ Đường đặt mạnh cây bút xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” vang vọng trong căn phòng rộng, giống như một cái tát hôm nào, nghe rợn người: v“Đừng ép tôi.”
Tạ Đường mất kiên nhẫn, nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy cảnh báo, như nhắn nhủ rằng nếu anh không đi, cô sẽ làm điều gì đó khó lường.
“Đường Bảo bối, em làm cho tôi đi mà, tôi chỉ muốn mặc bộ vest do em làm thôi. Chu Minh Tu có bao nhiêu bộ rồi, tôi chỉ cần mỗi một bộ này thôi, được không?”
Chu Từ Yến khẩn thiết, đôi mắt đào hoa của anh giờ trông như đôi mắt cún con xin ăn, nhìn cô đầy mong chờ, như sắp vỡ vụn.
Tạ Đường khựng lại, cô đã làm vest cho Chu Minh Tu bao giờ đâu?
Chợt nhớ đến cơn ghen vô cớ của anh hôm qua, chẳng lẽ cũng vì chuyện này?
Sao anh có thể nghe một mà suy mười như thế? Không thể hỏi cô một câu sao?
Tạ Đường định giải thích, nhưng nghĩ ngợi một lúc, lại không nói nữa.
Dù gì Chu Từ Yến cũng đâu phải gì đó của cô. Cô đã làm gì cho ai, hay chưa làm gì, cũng đâu cần giải thích cho anh. Nói nhiều lại thành ra vượt quá giới hạn.
Anh thấy Tạ Đường không phản ứng, bèn thò một ngón tay ra, cẩn thận gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, thăm dò ý cô.
Tạ Đường không chống đỡ nổi chiêu lấy lòng này của anh, cuối cùng cũng đành chịu thua, thở dài: “Biến đi, nếu không sau này đừng mong thấy bộ vest này nữa.”
Chu Từ Yến vui mừng: “Đường Bảo bối, em đồng ý rồi?”
Tạ Đường không trả lời, cũng không phủ nhận, giữ vẻ kiêu ngạo, giữ lại một chút thể diện cho mình.
Cô muốn Chu Từ Yến cảm nhận được rằng bộ vest này không phải dễ dàng mà có, những thứ đạt được quá dễ thường không được trân trọng.
“Tôi biết mà, Đường Bảo bối vẫn tốt với tôi nhất.”
“Còn không mau biến đi.”
Tạ Đường không buồn ngẩng lên nhìn anh, cúi đầu chuẩn bị cầm bút.
Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay thon dài đè lên tờ giấy, khiến cô không thể viết được.
Anh nâng cằm cô lên bằng tay còn lại: “Khoan đã, tôi còn chưa trả tiền cọc mà.”
Tạ Đường định hỏi: “Anh có tiền sao?”
Nhưng hơi thở ấm áp của anh đã phủ xuống, là một nụ hôn sâu mê hoặc. Cứ như thể anh không hôn đủ, dù chẳng ở đây bao lâu, phân nửa thời gian lại dành cho việc hôn cô.
Muốn hôn thì hôn, viện cớ gì mà đòi trả tiền cọc.
Cô nắm lấy cổ áo anh, đáp trả nụ hôn, cả hai quyến luyến không rời.
Khi tách ra, môi Chu Từ Yến đã đỏ hồng, trông rất đáng yêu.
Tạ Đường tránh ánh mắt anh, không dám nhìn vào “tác phẩm” của mình.
Trước khi đi, anh thì thầm bên tai cô: “Đường Bảo bối, lần tới quay lại, anh sẽ trả nốt phần còn thiếu.”
Mặt Tạ Đường đỏ bừng, cô hiểu rõ "phần còn thiếu" mà Chu Từ Yến nhắc đến là gì.
Bình tâm lại, cô bắt đầu phác thảo bộ trang phục lên giấy.
Vốn định vẽ một bộ váy dạ hội, nhưng không hiểu sao, nét bút lại thành một bộ vest.
Cô vội xé giấy, vò lại, ném vào thùng rác, lẩm bẩm bực bội, Chu Từ Yến, đi rồi còn không để người ta yên.
…
Lúc này, Hạ Thư Lễ vẫn đứng lưỡng lự ngoài văn phòng, suy nghĩ nên làm sao để khéo léo thông báo cho Chu Từ Yến rằng hợp đồng lần trước đã bị Chu Minh Tu dùng thủ đoạn cướp mất.
Tên Chu Minh Tu đó, toàn giở trò xấu, còn dám lấy bản kế hoạch bị rò rỉ, ngang nhiên sao chép và tuyên bố là ý tưởng gốc.
Vừa chạm tay vào nắm cửa, Hạ Thư Lễ đã rụt lại.
Nhớ đến vẻ mặt khó chịu của Chu Từ Yến tối qua, anh ta không khỏi cảm thấy e ngại.
Hay là để muộn chút nữa hẵng nói, đợi cậu ta hạ hỏa rồi hãy nói, mình sẽ đỡ bị mắng hơn.
Hạ Thư Lễ vừa định quay đi, thì thấy Chu Từ Yến bước đến, trông rạng rỡ hơn hẳn.
Hạ Thư Lễ thắc mắc, hôm nay khác hẳn hôm qua, chẳng lẽ lại đi tán gái ở đâu?
Thấy cậu ta đứng đờ đẫn ngoài văn phòng, Chu Từ Yến còn trêu chọc: “Ngẩn ra làm gì đấy?”
Hạ Thư Lễ nắm chặt tay, quyết định dứt khoát nói ra, để khỏi phải thấp thỏm lo lắng suốt mấy ngày qua.
“Có chuyện này tôi muốn báo, lần trước hợp đồng với tập đoàn Hứa không thành công, bị Chu Minh Tu dùng thủ đoạn cướp mất.”
Chu Từ Yến nhíu mày: “Trị giá bao nhiêu?”
Hạ Thư Lễ khó nhọc giơ một ngón tay lên, rồi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào Chu Từ Yến.
“10 triệu?”
Hạ Thư Lễ lắc đầu, giọng run run: “100 triệu.”
“Ồ, không nhiều lắm. Giải quyết vấn đề nội bộ công ty trước, sau đó tìm bằng chứng kiện thẳng lên tòa.” Chu Từ Yến bình tĩnh nói, không lộ chút cảm xúc.
“Lỡ không tìm được bằng chứng thì sao?”
Hạ Thư Lễ hỏi dò, vì những trò đó đa số đã được tính toán kỹ, rất khó nắm được bằng chứng.
“Thì coi như bỏ tiền mua bài học, ai bảo quản lý kém.”
Lạ thật, hôm nay Chu Từ Yến có vẻ dễ chịu lạ thường.
Hạ Thư Lễ hỏi, “Mày không giận sao?”
“Có gì mà giận.” Anh hờ hững: “Ai cũng có lúc mắc sai lầm.”
“Vậy là này nắm được đuôi Tạ Đường rồi?”
Hạ Thư Lễ mạnh dạn suy đoán, ngoài chuyện này, cậu ta chẳng nghĩ ra lý do nào khác để Chu Từ Yến lại dễ chịu thế này, tâm trạng gần đây của anh toàn bị Tạ Đường chi phối, đúng là không đoán nổi.