Đêm Quyến Rũ

Chương 26: Tâm Hư

Chu Từ Yến cụp mắt, ngón tay vô thức vuốt ve chìa khóa xe trong tay. Người biết mách lẻo đâu chỉ có mỗi Chu Minh Tu. Nhưng anh không giống Chu Minh Tu, chỉ toàn mách mấy chuyện nhỏ nhặt vô hại.

Đã chơi thì phải chơi lớn.

Ánh mắt anh ẩn chứa ý cười, tay cầm chìa khóa xe lắc lư nhè nhẹ, dáng vẻ cực kỳ tùy tiện.

Bà Chu cau mày, ánh mắt dò xét nhìn về phía Chu Minh Tu: "Ồ? Anh trai con có chuyện gì?"

Bàn tay buông thõng bên người của Chu Minh Tu siết chặt lại, trong lòng căng thẳng. Nếu chuyện hôm đó giữa hắn và Tạ An Nhiên trong cầu thang bị Chu Từ Yến lôi ra, để bà nội biết thì hắn sẽ thực sự xong đời.

Chu Từ Yến liếc mắt nhìn Chu Minh Tu, chậm rãi lên tiếng: "Cũng không phải chuyện gì lớn, bà nội đừng bận tâm, chỉ là chuyện vui thôi."

"Ừ!" bà Chu nhấc tách trà lên, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm: "Con nói thử xem."

Trong đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám nói gì, không khí như đang xét xử một phiên tòa.

Tạ Đường liếc mắt nhìn qua, vô tình chạm phải ánh mắt đầy toan tính của Chu Từ Yến. Anh cười nham hiểm, rõ ràng là đang định chỉnh Chu Minh Tu một trận.

Tạ Đường nhanh chóng quay đi, tay cầm miếng bánh ngọt mà cô đã cắn dở, đưa lên môi nhấm nháp từng chút. Cô chẳng cần làm gì, chỉ ngồi xem kịch mà thôi.

"Anh, dạo này anh có đổi thư ký mới phải không? Nghe nói là một thực tập sinh mới vào công ty chưa đầy hai tháng, mà đã được ưu ái quá mức rồi."

Lời vừa dứt, Chu Minh Tu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là chuyện riêng tư giữa hắn và Tạ An Nhiên. Nhưng những lời của Chu Từ Yến dần hiện rõ trong đầu hắn, làm tim hắn lại bắt đầu nặng trĩu.

Ánh mắt lạnh lùng của bà Chu quét thẳng về phía Chu Minh Tu, đầy vẻ mỉa mai: "Cháu cũng tài lắm đấy."

Chu Từ Yến tranh thủ thêm dầu vào lửa, "Đúng vậy, ai cũng khen anh trai có phúc. Vừa mới đính hôn xong đã nghĩ đến chuyện nuôi người ngoài. Chị dâu cũng thật lành tính."

Lời nói chĩa thẳng về phía Tạ Đường, nhưng cô chỉ mỉm cười, dịu dàng nhìn Chu Minh Tu rồi nói những lời đầy giả dối: "Tôi tin tưởng vào con người của Minh Tu, anh ấy sẽ không làm những chuyện như thế đâu."

Tạ Đường càng nói vậy, Chu Minh Tu càng cảm thấy chột dạ.

Hắn mím môi, cúi đầu, trong đầu không thể tìm ra lý do biện minh nào hợp lý. Vì sự thật là hắn đã nảy sinh ý đồ xấu. Thư ký trước đây của hắn là nam, do bà nội quản rất chặt nên hắn chỉ có thể giữ đàn ông bên cạnh.

Thực tập sinh mới là một cô gái vừa tốt nghiệp, có chút nhan sắc, hắn không kìm lòng được nên đã tuyển cô vào.

Không ngờ tin đồn lại nhanh chóng lọt đến tai Chu Từ Yến.

Bà Chu vẫn còn ngồi đó, hắn không thể im lặng mãi được, đành phải cắn răng giải thích: "Chỉ là công việc thôi, chú đừng làm quá."

"Thật sao?" Chu Từ Yến cười khẩy: "Em đoán câu tiếp theo của anh sẽ là "Tôi và cô ấy chỉ là quan hệ công việc, mọi người nghĩ nhiều rồi.""

Xem này, anh còn chu đáo nghĩ hộ cả cái cớ cho anh trai nữa.

Những lời định nói đã bị Chu Từ Yến rào trước, Chu Minh Tu chẳng còn biết nói gì. Hắn liếc nhìn Tạ Đường, lúc này chỉ có cô mới cứu được hắn. Chỉ cần cô nói một lời, bà nội sẽ không trách mắng hắn.

Những năm qua, Tạ Đường đã không ít lần nói tốt cho hắn trước mặt bà nội, hắn nghĩ lần này cũng sẽ như vậy.

Nhưng chưa kịp mở miệng, giọng bà Chu đã vang lên trước: "Dì Lưu, trời không còn sớm, gọi quản gia Từ đưa Đường Đường về đi."

Dì Lưu cảm nhận được uy lực của bà Chu, cúi đầu đáp, giọng có phần khó xử: "Bà chủ, hôm nay ông Từ đi công chuyện rồi, đã xin phép trước."

Bà Chu chống tay lên trán, giọng đầy vẻ bất lực: "Tuổi già rồi, hay quên thật."

Ánh mắt bà quét qua mọi người trong sảnh, cuối cùng dừng lại ở chiếc chìa khóa xe trong tay Chu Từ Yến. Bà liếc anh một cái, giọng điềm nhiên ra lệnh: "Con đưa Đường Đường về đi."

Ban đầu Chu Từ Yến còn hơi miễn cưỡng, "Bà nội, con đưa chị dâu về nhà không tiện lắm đâu."

Bà Chu lườm anh: "Bớt nói nhảm, mau đi đi."

Tạ Đường lúc này vừa ăn xong chiếc bánh ngọt, cô đứng dậy, ngoan ngoãn chào tạm biệt bà, rồi quay lưng rời khỏi viện mà không thèm nhìn lại.

Trước khi rời đi, Chu Từ Yến không quên quay lại trêu chọc Chu Minh Tu, giọng điệu đầy vẻ đắc ý: "Anh, em đưa chị dâu về nhà, anh không giận chứ?"

Bà Chu lườm anh một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Chu Từ Yến cười ngượng rồi nhanh chóng đuổi theo Tạ Đường: "Đi đây, bà nội."

Trong phòng chỉ còn lại bà Chu, dì Lưu và Chu Minh Tu. Dù ngồi thẳng lưng, nhưng Chu Minh Tu vẫn cảm thấy không yên.

"Sao còn ngồi đó làm gì?"

Chu Minh Tu nhanh chóng đứng dậy, trong đầu đã nghĩ ra những lời biện minh.

Nhưng bà Chu chẳng còn muốn nghe hắn nói nữa, chỉ khẽ nhắm mắt, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy quyền uy: "Tối nay con cứ quỳ ở đây mà suy ngẫm. Nếu vẫn chưa nghĩ thông, thì đám cưới này đừng nghĩ đến nữa."

Chu Minh Tu không dám do dự, "phịch" một tiếng, quỳ thẳng xuống đất.

Bà Chu đứng dậy, nhìn về phía dì Lưu: "Đỡ ta về."

Dì Lưu không dám chậm trễ, vì bà Chu mà nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ra khỏi viện, dì Lưu liếc nhìn bà Chu, dè dặt lên tiếng: "Bà chủ, trong phòng có gió lùa, dễ cảm lạnh lắm. Hay để tôi cho người mang một tấm chăn cho Đại thiếu gia."

"Từ khi nào mà có quyền quyết định thay ta vậy?"

Bà Chu nhìn con đường phía trước, giọng trầm xuống.

Dì Lưu vội vàng cúi đầu: "Không dám."

"Làm sai thì phải chịu phạt." Giọng bà Chu đầy uy lực, "Nhà họ Chu không ai được phép đối xử tệ với Tạ Đường."



Rời khỏi căn nhà lớn, Chu Từ Yến dựa vào xe một cách lười biếng, vỗ nhẹ lên thân xe, khoe khoang: "Xe mới của tôi, đẹp không?"

Tạ Đường không thèm để ý, đi vòng qua hắn rồi trực tiếp lên xe.

Nếu ngoài đường mà bị ai nhìn thấy cô và Chu Từ Yến dây dưa, đến lúc đó có nói gì cũng không giải thích được.

"Sao mà lạnh nhạt thế, chị dâu."

Chu Từ Yến cũng không nấn ná lâu ngoài xe, nhanh chóng ngồi vào trong.

Chưa kịp để Tạ Đường thắt dây an toàn, anh đã chồm người qua, môi áp sát lên môi, cạy mở môi cô, để hơi thở và vị ngọt hòa quyện.

Tạ Đường bị động trước bởi đòn tấn công bất ngờ của anh, nhưng sức tấn công của Chu Từ Yến quá mạnh, khiến cơ thể cô dần mềm nhũn, tay vòng qua cổ anh, đáp lại một cách nhiệt tình.

Chu Từ Yến cảm thấy hài lòng mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.

Anh nhìn Tạ Đường, trong đôi mắt đen láy chứa đựng ngọn lửa rực cháy, vừa khiến người ta cảm thấy khó chịu, lại vừa khiến người khác muốn đến gần.

Tạ Đường cũng tựa vào người anh. L*иg ngực của Chu Từ Yến rất ấm áp, hơi ấm đó khiến cơ thể cô khẽ run lên.

Bàn tay anh vòng lấy eo cô, hơi thở phả nhẹ bên tai, giọng nói đầy mê hoặc và quyến rũ: “Đường bảo bối, cho tôi một cơ hội, tôi muốn bước lên vị trí cao hơn.”

-còn tiếp-