Nghe thấy Tạ Đường đến, bà Chu nhanh chóng nở nụ cười: "Đường Đường đến rồi sao?"
Bà sai người ra dẫn đường, rồi định đứng dậy ra đón. "Mau để Đường Đường vào đi."
Dì Lưu vội vàng đỡ lấy bà: "Chậm thôi nào."
Khi nghe tên Tạ Đường, đôi mắt của Chu Từ Yến cũng sáng lên trong thoáng chốc.
Cô ấy đến, nhưng mà lại đi cùng Chu Minh Tu?
Suy nghĩ một chút, ánh sáng trong mắt Chu Từ Yến tắt đi, thậm chí không còn hứng thú ăn bánh ngọt nữa.
Tạ Đường vừa bước vào sân, ngước mắt đã thấy Chu Từ Yến đang ngồi ở rìa, lười nhác chống cằm.
Anh cũng ở đây? Trùng hợp thế sao?
Chu Từ Yến vừa nhấc mắt lên, đôi mắt đầy ngông cuồng của anh chăm chăm nhìn thẳng vào Tạ Đường, không chút giấu diếm.
Chu Minh Tu dường như cảm nhận được điều gì, nhíu mày, định nắm tay Tạ Đường để khẳng định chủ quyền, nhưng lại bị cô né tránh.
Hắn hụt tay, trong lòng cũng trống rỗng một nhịp.
Cảm giác đó giống như có thứ gì đó lướt qua trước mắt, nhưng lại không thể nắm bắt được.
"Sao vậy, Minh Tu?"
Giọng của Tạ Đường dịu dàng, không khác gì trước đây.
Chu Minh Tu thu lại những cảm xúc hỗn độn, khẽ nói: "Không có gì."
"Ừ, đừng để bà đợi lâu, chúng ta mau qua thôi."
Tạ Đường bước thẳng về phía trước, không để hắn có cơ hội nắm tay.
Những hành động nhỏ của hai người đều không thoát khỏi mắt Chu Từ Yến, anh cười nhếch mép đầy đắc ý, vì từng phần trên cơ thể Tạ Đường, anh đều đã chạm vào rồi.
Anh lại nhặt một miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng cắn một miếng. Vị bánh mềm mịn, tan ngay trong miệng, đúng là loại anh vẫn thích.
Khi Tạ Đường bước vào, Chu Từ Yến hoàn toàn bị phớt lờ.
Bà nội Chu vui vẻ ra mặt: "Đường Đường đến rồi sao?"
Tạ Đường bước đến gần bà, cười tươi nói: "Cháu nhớ bà nên đến thăm."
Chu Từ Yến thắc mắc, sao khi đứng trước mặt bà nội, cô lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, còn anh chỉ đυ.ng nhẹ một cái, cô đã nổi đóa lên.
Cô đặt món quà đã chuẩn bị sẵn trước mặt bà Chu: "Đây là món quà cậu cháu đặc biệt chuẩn bị cho bà. Hơi chậm trễ, mong bà thông cảm."
Đó đều là những loại nhân sâm, nhung hươu hảo hạng, cùng với bộ trang sức ngọc phỉ thúy đế vương cao cấp, những thứ này đủ để đổi lấy một căn biệt thự ở Bắc Thành.
Thời gian trước, cậu của Tạ Đường bận việc, không kịp về tham dự tiệc đính hôn của cô.
Lần này Tạ Đường đến tặng quà, vốn không muốn dẫn Chu Minh Tu theo, nhưng sợ bà nội suy nghĩ, nên cô đành dẫn hắn cùng đến.
Bà Chu hiểu lí lẽ: "Cậu của con bận rộn, chỉ cần đừng quên đám cưới là được."
"Cậu cháu đương nhiên sẽ không quên, cháu là cháu gái duy nhất của ông ấy mà."
Nụ cười của Tạ Đường khiến trái tim bà Chu mềm nhũn. Nếu không phải vì Chu Từ Yến không ra gì, và Tạ Đường nhất quyết chọn Chu Minh Tu, bà đã muốn tác hợp cho hai đứa. Nhưng số phận thật trớ trêu.
Trong lòng, bà Chu thực sự không thích Chu Minh Tu. Đứa trẻ này có xuất thân không chính thống, là kết quả của việc mẹ nó, Thư Nhã, mang thai rồi đến nhà bà.
Chính vì Thư Nhã, mối quan hệ giữa bà và con trai út, Chu Truyền Hải, đã rạn nứt trong nhiều năm. Mãi đến khi Chu Minh Tu lên mười tuổi, bà mới gặp nó lần đầu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà đã không ưa nó. Dù nhỏ tuổi nhưng trong lòng nó chứa đầy sự tức giận, như thể ai cũng nợ nó điều gì.
Nhưng vì Tạ Đường thích, bà cũng không thể nói gì nhiều.
Bà gọi dì Lưu: "Đi lấy chút bánh ngọt lại đây, chắc Đường Đường đói rồi."
Dì Lưu cúi đầu, không dám nhúc nhích, khó xử lên tiếng: "Bà chủ."
Bà Chu nhíu mày: "Sao chưa đi?"
"Bánh ngọt chỉ còn lại một phần, không còn cái mới nữa." Dì Lưu liếc nhìn Chu Từ Yến đang ăn ngon lành.
Bình thường, chỉ riêng nhị thiếu cũng ăn hết hai đĩa, giờ e là không đủ chia.
"Vậy thì lấy phần của Từ Yến đem qua đây."
Chưa kịp để đi Lưu hành động, giọng Chu Từ Yến đã vang lên: "Bà nội, bà thiên vị quá rồi, con còn là cháu ruột của bà không?"
Bà Chu lườm anh một cái: "Không, vì con chẳng chịu nghe lời, nên chẳng có phần đâu."
Bà ra lệnh cho dì Lưu: "Đi, mang qua đây."
Dì Lưu không dám cãi lời, đành đem đĩa bánh ngọt còn lại đặt trước mặt Tạ Đường.
Tạ Đường không từ chối, cô cười, cầm một miếng lên, cắn một miếng nhỏ rồi lại đặt xuống.
Anh cụp mắt xuống, nhếch môi cười nhạt. Đúng là lòng tham không đáy.
Bà Chu kéo Tạ Đường lại nói chuyện một lúc, trời đã dần tối.
Chu Minh Tu đề nghị: "Bà nội, trời không còn sớm nữa, để cháu đưa Đường Đường về."
Bà Chu nhìn ra bên ngoài, không nỡ nhưng đành đồng ý: "Đúng là không còn sớm, mau đưa Đường Đường về sớm đi."
Chu Minh Tu vừa định đứng dậy cáo từ thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Hắn nhíu mày, nhìn bà Chu như xin phép, nhưng bà đã vẫy tay: "Đi đi."
Chu Minh Tu bước ra ngoài để nghe điện thoại.
Vừa khi hắn rời khỏi phòng, Chu Từ Yến lên tiếng: "Con thấy anh bận rộn nhỉ."
Bà Chu vừa nghe giọng anh đã thở dài, day trán: "Đúng vậy, bận lắm. Nếu con chịu đến công ty giúp đỡ anh con thì tốt biết bao."
"Con đến chẳng phải chỉ thêm rắc rối thôi sao." Anh cười, ánh mắt vô tình liếc qua Tạ Đường một chút rồi quay đi: "Con nghĩ nếu anh thực sự bận, thì để con đưa chị dâu về. Gần đây con mới mua xe, vừa hay có cơ hội để dùng."
Tạ Đường cau mày, mua xe mới? Hắn không phải hết tiền sao?
Chẳng lẽ xe đó là dùng tiền của cô để mua?
Chu Minh Tu vừa nghe điện thoại xong, đang định bước vào đã nghe thấy Chu Từ Yến lại đang xen vào chuyện của mình. Hắn nhíu mày, bước chân nặng nề: "Không cần phiền đến chú đâu, anh chỉ nghe một cuộc điện thoại thôi, không bận rộn lắm."
"Phiền gì, chuyện nhỏ thôi mà, anh không cần phải cảm ơn đâu."
Chu Minh Tu lạnh mặt nhìn anh, giọng đầy khinh miệt: "Ồ, chú mua xe mới à? Chiếc đậu ngoài kia sao?"
Chu Từ Yến ừ một tiếng, không mấy bận tâm, chống cằm chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp.
Chu Minh Tu khẽ cười khẩy; "Nếu chú không nói, tôi cứ tưởng đó là xe của chú Từ đấy."
Chú Từ là chồng của dì Lưu, quản gia trong nhà. Nói vậy chẳng khác nào chê bai xe của Chu Từ Yến là loại rẻ tiền.
Dì Lưu vội xen vào: "Đại thiếu gia đừng trêu đùa chồng tôi. Ông ấy làm gì có khả năng lái chiếc xe như của nhị thiếu."
Chu Từ Yến cũng không để bụng, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, em không tài giỏi như anh, chỉ có thể mua xe tầm trăm triệu. Đối với em, như vậy đã rất tốt rồi."
Chu Minh Tu còn định tiếp tục nói thêm vài câu móc mỉa, nhưng bà Chu đã tỏ vẻ chán ngán, "Nếu các con muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi, đừng có cãi trước mặt ta, ta thấy phiền lắm."
Dù bà có phần thiên vị Chu Từ Yến, nhưng khi hai anh em cãi nhau, bà không bao giờ đứng về phía nào, chỉ cần họ không làm phiền bà là được.
Chu Minh Tu nghĩ mình đã thắng thế, thấy vậy nên thu lời: "Cháu biết rồi, bà nội."
Nhưng Chu Từ Yến không có ý định để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy: "Bà nội, dạo gần đây con nghe được vài chuyện thú vị về anh con đấy..."