Nhưng kỹ thuật của Chu Từ Yến quá điêu luyện, cô hoàn toàn bị cuốn theo, không còn tâm trí để ý đến những gì Chu Minh Tu nói.
Mà điều đó cũng không còn quan trọng nữa.
Cô quấn lấy cổ anh, đáp lại một cách cuồng nhiệt.
Chu Từ Yến cũng bắt đầu kích động, cơ thể người phụ nữ này mềm mại, một khi chạm vào sẽ khiến người khác muốn chiếm đoạt thêm nữa.
Bàn tay của anh vuốt ve eo cô, ngón tay khéo léo cởi bỏ dải lưng của chiếc áo choàng tắm.
Áo choàng lỏng ra, đôi môi của Chu Từ Yến cũng rời khỏi cô.
Anh nheo mắt, ngắm nhìn dáng vẻ gợi cảm của người phụ nữ trước mặt.
“Tạ bảo bối, không mặc gì à.”
Tạ Đường quay mặt đi, không dám nhìn nụ cười gian xảo đầy quyến rũ của anh.
Trong bầu không khí tỉnh táo mà đầy lạc lối này, thật xấu hổ.
Bên ngoài, Chu Minh Tu đã rời đi.
Tạ Đường vô thức kéo chặt áo choàng tắm, cố gắng che đi vùng da thịt lộ liễu.
Nhưng không ngờ rằng, lớp vải ấy vừa che vừa hở, càng làm tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Chu Từ Yến nhẹ nhàng đưa tay, đẩy nhẹ một cái.
Tạ Đường không đứng vững, ngã xuống giường phía sau.
Cô nhíu mày, kêu khẽ đầy nũng nịu: "Chu Từ Yến, anh làm tôi đau.”
Người đàn ông giả vờ tiến lại gần: “Đau ở đâu? Để tôi kiểm tra cho em.”
Nói là kiểm tra, nhưng thực chất là lợi dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của cô.
Cô chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như anh, có thể lợi dụng cô một cách nghiêm túc như vậy.
Cô đẩy tay anh ra: “Nói đi, anh đến tìm tôi làm gì?”
Giọng nói của Tạ Đường đầy vẻ không kiên nhẫn, không còn chút nhiệt tình nào của trước đó, biểu hiện bốn chữ "bạc tình bạc nghĩa" đến cực độ.
Chu Từ Yến khẽ vuốt môi bằng những ngón tay thon dài, ánh mắt liếc về phía Tạ Đường, trong mắt ánh lên sự xấu xa: “Đêm qua nếm được vị ngọt, đêm nay lại muốn…”
Anh cố tình kéo dài câu chữ, giọng nói nhẹ nhàng: “...tái ngộ lần nữa.”
Anh quả thực là một yêu tinh, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã đủ làm người khác mềm nhũn chân.
Sự phóng đãng của anh chắc chắn được rèn luyện từ trong lòng những người phụ nữ.
Tạ Đường cũng không bận tâm, dù sao anh cũng chỉ là người đàn ông để chơi đùa.
Cô cũng đầy hứng thú nhìn anh, đột nhiên đưa tay kéo lấy chiếc cà vạt của anh, lợi dụng lúc anh chưa kịp phản ứng, kéo anh lại gần.
Hơi thở của cô lướt qua má anh: “Chu Từ Yến, anh có biết cách làʍ t̠ìиɦ nhân không thế?”
Giọng cô đầy kiêu ngạo, ánh mắt khinh miệt nhìn anh,l: “Tôi là người trả tiền, anh nên nghe lời tôi.”
Cô đưa tay còn lại vỗ nhẹ vào má anh, “Nghe lời đi, khi nào tôi có nhu cầu thì anh hãy đến.”
Ánh mắt của Chu Từ Yến đầy vẻ lười biếng, không hề có chút cảm giác bị áp chế. Anh thản nhiên nói: “Sao vậy, Tạ bảo bối muốn thuần phục tôi à?”
“Đúng vậy, không được sao?”
Tạ Đường ngẩng cao cằm, trong mắt lấp lánh sự kiêu ngạo.
“Vậy thì Tạ bảo bối…” Bàn tay anh không biết từ lúc nào đã trượt xuống sau lưng cô, ôm lấy eo cô, đột ngột kéo sát vào.
Khi cơ thể hai người dính chặt vào nhau, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn: “...muốn thuần phục tôi thế nào đây?”
Tim Tạ Đường khẽ run lên, trong lòng rối loạn không thôi.
Cô biết rõ, lúc này không thể để mình thất thế.
Cô siết chặt hơn tay đang nắm cà vạt anh, giọng điệu ra lệnh: “Tôi muốn anh, phục vụ tôi.”
Cô đã trả tiền, Chu Từ Yến phải phục vụ cô, tình nhân phải có bổn phận của một tình nhân.
“Phục vụ?”
Chu Từ Yến khẽ nheo mắt, nhìn xuống đôi tay trắng mịn của cô đang nắm chặt cà vạt anh. Cô thực sự nghĩ rằng sức lực yếu ớt ấy có thể thuần phục anh sao?
Anh nhếch môi, tay kia của anh nhanh chóng kéo cà vạt cùng tay cô xuống.
“Vậy thì tôi sẽ phục vụ cô thật tốt rồi.”
Anh giữ hai tay cô lại, giơ chúng lên quá đầu, cà vạt tối màu quấn quanh đôi tay trắng mịn của Tạ Đường. Đôi mắt lúng túng của cô càng khiến người ta muốn chiếm đoạt cô ngay lập tức.
Việc anh đảo ngược tình thế khiến Tạ Đường không ngờ tới.
Giống như đêm hôm đó, rõ ràng cô mới là người ở thế chủ động.
Cô cảm thấy không phục, mặc dù bị đè ép, nhưng dáng vẻ của cô vẫn cao ngạo: “Còn chần chờ gì nữa, đến đi.”
“Đến rồi đây.”
Chu Từ Yến từ từ cúi xuống, khuôn mặt đầy mê hoặc, không biết đã làm hại bao nhiêu phụ nữ vô tội.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào môi cô, hơi thở phả vào tai cô, giọng nói ngạo mạn vang lên: “Tôi không phải loại tình nhân ngoan ngoãn chịu phục tùng, đã bao dưỡng tôi thì phải quen với việc tôi không bao giờ nghe lời.”
Anh đứng dậy, buông Tạ Đường ra. Anh chỉ đến để trêu chọc cô, không có ý định đi sâu hơn.
Dù sao, thứ dễ dàng có được thì không đáng để trân trọng, anh phải khiến cô bị cuốn hút.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống Tạ Đường, “Chị dâu, trời đã khuya, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh vốn trèo qua ban công để vào, giờ cũng định quay lại bằng con đường cũ.
Nhưng khi đi đến ban công, anh ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Đường, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trên cơ thể cô, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa: “Đúng rồi, Tạ bảo bối, đêm nay lạnh, mặc thêm vào kẻo bị cảm đó.”
Lời vừa dứt, mặt Tạ Đường đỏ bừng, cô vô thức khép chặt chân, tay cố che đi một cách đầy lúng túng.