Đêm Quyến Rũ

Chương 8: Nhìn thấu

Sau khi Chu Từ Yến rời đi, Tạ Đường vừa mới hạ hỏa đã lại bốc lên ngùn ngụt.

Không chỉ bị trêu đùa một trận, mà còn bị anh trêu đến mức không thể làm gì được, điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất chính là không thể phản ứng khác.

Tạ Đường độc ác nguyền rủa anh, mong tên khốn đó khi leo qua ban công sẽ ngã một cú thật đau!

Cô tức tối mặc áo choàng tắm, đi thẳng ra ban công và khóa trái cửa ban công lại.

Lần sau xem anh còn vào thế nào được nữa.

Tạ Đường ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau cô đi đến viện của bà nội Chu để chờ.

Không bao lâu sau, bên ngoài đã vang lên tiếng động.

Cô ngước mắt nhìn về phía đó, thấy Chu Từ Yến đang dìu bà cụ đi đến.

Sao anh ta cũng đến đây?

Tạ Đường nhíu mày, ánh mắt lướt qua người anh.

Cô vẫn còn giận anh vì chuyện tối qua.

Vào đến đại sảnh, Chu Từ Yến đỡ bà cụ ngồi xuống.

Tạ Đường đứng dậy, dịu dàng chào hỏi bà: "Bà nội, chào buổi sáng."

Chu Từ Yến đứng bên cạnh bà cụ, ánh mắt không rõ cảm xúc đánh giá cô.

Cô giả bộ giỏi thật, hoàn toàn không có vẻ ngang ngược hôm qua, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

“Chào buổi sáng Đường Đường.”

Bà cụ Chu nhìn thấy Tạ Đường, lập tức mỉm cười. Đứa trẻ này thật đáng yêu, nhìn thôi cũng thấy vui trong lòng.

Tạ Đường trông rất giống mẹ cô hồi trẻ, mẹ cô là người bà nhìn lớn lên, trong số thế hệ sau, bà thương nhất là mẹ cô.

Vì thế bà yêu cả người thân của mẹ, bà cũng rất thích Tạ Đường.

Điều quan trọng hơn là, đứa trẻ này có tinh thần hăng hái như bà khi còn trẻ.

“Đường Đường, ngồi xuống đi.”

Bà nội Chu vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Tạ Đường ngoan ngoãn làm theo.

Khung cảnh hòa thuận giữa bà cháu lại bị Chu Từ Yến phá vỡ.

“Bà nội, chị dâu ngồi đó, con ngồi đâu bây giờ?”

Anh cố ý ám chỉ Tạ Đường đã chiếm mất chỗ ngồi của hắn.

Bà nội Chu nghe vậy, quay đầu, lườm anh một cái đầy khinh bỉ, giọng ghét bỏ nói: “Con muốn ngồi đâu thì ngồi, đừng có cứ bám vào bên cạnh bà nữa.”

Chu Từ Yến chẳng bận tâm, môi anh khẽ nhếch lên, ung dung đi đến cạnh Tạ Đường, kéo một cái ghế ngồi xuống. Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tạ Đường và nói: “Thế thì con ngồi đây vậy, phong cảnh ở đây cũng đẹp mà.”

Tạ Đường nhận ra cái mà anh gọi là “phong cảnh” có thể là ám chỉ cô, mặt cô bất giác đỏ lên. Cô lập tức quay đầu tránh ánh mắt của hắn, giả vờ như không hiểu.

Chu Từ Yến cười khẩy một tiếng, anh muốn xem người phụ nữ này có thể giả vờ đến mức nào.

Bà cụ cũng chẳng để ý đến anh, bảo cô Lưu dọn đồ ăn lên.

Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, bà cụ ăn uống thanh đạm, trên bàn không có nhiều món ăn nhiều dầu mỡ, nhưng có một bát canh giò heo được đặt trước mặt Chu Từ Yến.

Tạ Đường ngồi gần, mùi thơm ngào ngạt của món canh bay thẳng vào mũi cô.

Nhưng cô dạo này đang ăn uống theo chế độ, không thể ăn mấy món dầu mỡ như thế này.

Bà cụ cũng nhìn thấy, cau mày khó chịu hỏi: “Sáng sớm mà ăn đồ ngấy thế này sao?”

Không đợi Chu Từ Yến giải thích, cô Lưu đã lên tiếng phụ họa: “Nhị thiếu tối qua bị ngã, nghe nói là ăn gì bổ nấy, nên mới hầm canh giò heo.”

Tạ Đường bắt được từ khóa quan trọng, ngã? Là ngã khi trèo qua ban công phòng cô sao? Lời nguyền của cô đã linh nghiệm rồi?

Bà nội Chu lo lắng trách mắng: “Nửa đêm nửa hôm, đi đứng cho cẩn thận vào, đừng có như con khỉ nghịch ngợm thế.”

“Bà nội nói đúng ạ, nhưng mà việc xảy ra đột ngột quá, thật sự không kịp phản ứng.”

Khi nói điều này, ánh mắt của Chu Từ Yến thoáng lướt qua Tạ Đường: “Tối qua, con đi ngang qua chỗ chị dâu…”

Anh cố ý ngừng lại, khiến bàn tay của Tạ Đường đặt dưới bàn nắm chặt thêm một chút, lo sợ Chu Từ Yến sẽ nói bậy điều gì.

Vẻ lo lắng của cô không thoát khỏi ánh mắt của Chu Từ Yến, anh khẽ cười: "Khi đi ngang qua sân, có một con mèo hoang nhỏ bất ngờ lao ra, nhảy lên định cào con, con không kịp né và ngã một cái."

Tạ Đường thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cũng thả lỏng, trong lòng không khỏi thầm mắng, tên khốn này, rõ ràng là cố ý.

Ngay sau đó, giọng nói trêu đùa của anh lại vang lên: "Nói mới nhớ, con mèo đó trông khá giống chị dâu đấy."

Giống như cái cách cào người ta.

Mặt Tạ Đường đỏ bừng, lén lườm anh một cái, mang theo vài phần cảnh cáo.

Nhưng trong mắt Chu Từ Yến, điều đó chẳng hề có sức sát thương, ngược lại còn giống như đang làm nũng, trông thật quyến rũ.

"Con nói nhảm gì thế, càng ngày càng không biết chừng mực." Bà nội Chu quở trách anh, rồi quay sang Tạ Đường, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: "Đường Đường, con có muốn ăn thêm một bát không?"

Tạ Đường từ chối: "Bà nội, cháu không cần đâu ạ."

Bà cụ Chu nghĩ rằng do chuyện hôm qua nên cô không muốn ăn, liền nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, con không thích cô gái đó, sau này nhà họ Chu sẽ không mời cô ta đến nữa. Bà nội không để con phải chịu thiệt thòi đâu, đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng đến khẩu vị của mình."

Tạ Đường khoát tay giải thích: "Không phải đâu ạ, chỉ là buổi sáng ăn món này thì hơi ngán thôi."

Thực ra cô cũng không để ý đến mấy chuyện đó, Tạ An Nhiên chơi cô thế nào, cô sẽ trả lại y như thế.

Bà nội Chu gắp cho cô một miếng điểm tâm hấp: "Vậy ăn cái này đi, hương vị rất tươi ngon."

Tạ Đường nhận lấy, cúi đầu nhai từng miếng nhỏ.

Trong suốt bữa ăn, bà nội Chu cứ nhìn cô, dường như có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng không tiện mở lời.

Tạ Đường ngẩng lên, đặt đũa xuống, lau miệng: "Bà nội, bà có gì muốn nói với cháu phải không ạ?"

Bà nội Chu cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp hỏi: "Nghe nói hôm qua Minh Tu đến tìm cháu xin lỗi, nhưng cháu không để ý đến nó à?"

Tin này con đến tai bà rồi sao?

Tạ Đường khẽ giật mình, đồng thời Chu Từ Yến đang uống canh cũng nhếch môi cười, rõ ràng là có người truyền tin.

"Có chuyện đó sao? Hôm qua cháu ngủ sớm mà."

Tạ Đường cố gắng lấp liếʍ qua chuyện, cô không thể nói là lúc đó cô đang bận hôn Chu Từ Yến trong phòng, không có thời gian để ý đến Chu Minh Tu được.

Bà nội Chu là người tinh ý, không hỏi thêm nữa, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Nếu cháu thay đổi ý định, bà cũng không ép cháu ở lại. Minh Tu tính tình lạnh lùng, bà lo rằng sau khi kết hôn cháu sẽ chịu thiệt thòi."

Tạ Đường cúi đầu, tính tình lạnh lùng ư? Chưa chắc.

Bà nội Chu đã nhiều lần bóng gió nói rằng cô và Chu Minh Tu không hợp nhau, nhưng trước đây Tạ Đường yêu hắn sâu đậm, quyết tâm phải lấy hắn.

Nhưng bây giờ cô đã nhìn thấu hắn sẽ không bao giờ đòi cưới hắn nữa.

Nhưng nếu giờ hủy hôn thì sẽ quá dễ dàng cho hắn.

Cô phải lấy lại tất cả những gì đã bỏ ra, rồi đá hắn.

Tạ Đường ngọt ngào nũng nịu bà nội Chu: "Có bà nội bảo vệ cháu, cháu sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu ạ."

Bà nội Chu yêu thương nhìn cô, bất lực thở dài: "Con đúng là cô bé bướng bỉnh."

"Vậy nếu bà nội thấy anh con tính tình lạnh lùng thì xem thử con thế nào. Chị dâu theo con, sau này sẽ không bao giờ phải chịu thiệt thòi đâu."

Giọng nói nửa đùa nửa thật của Chu Từ Yến vang lên, làm tim Tạ Đường thắt lại, anh muốn cưới cô sao?

Nhưng khi cô liếc nhìn nụ cười tinh nghịch của anh, cảm giác lo lắng trong lòng cô bỗng chốc tan biến.

Chỉ là lời nói đùa, không cần coi là thật.

Bà nội Chu hừ lạnh, không mấy để tâm, "Cháu thì không đáng tin cậy, suốt ngày chỉ biết ra ngoài gây rối, lại còn muốn cưới Đường Đường của bà, đúng là nằm mơ."

Không phải bà xem thường đứa cháu trai này, nhưng những chuyện hoang đường mà Chu Từ Yến đã làm trong mấy năm qua khiến bà thật sự lo lắng.

Cô gái đàng hoàng nào cũng tránh xa anh, muốn cưới bảo bối Đường Đường của bà lại càng không thể.

"Con có đáng tin hay không, bà nội không quyết định được đâu. Chị dâu có khi lại thích kiểu người như con ấy chứ, chị dâu nhỉ?"

Hai từ cuối anh nói nhẹ nhàng hơn, mang theo chút ám muội.

Đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh vẫn dán vào cô, khiến Tạ Đường cảm thấy khó chịu, mặt cô bất giác đỏ lên.

Nhưng trong "chuyện đó", anh thực sự khá là đáng tin cậy.

-còn tiếp-