Đêm Quyến Rũ

Chương 2: Tiền phòng.

Sau khi Tạ Đường rời khỏi khách sạn, vừa ngồi lên xe, cô đã nhận được tin nhắn từ Chu Minh Tu.

[Chu Minh Tu: Tối qua uống nhiều quá, xin lỗi em, lãng phí phòng khách sạn mà em đã đặt.]

Tạ Đường nhướng mày, ánh mắt có chút u ám.

Ban đầu phòng này là đặt cho hắn ta, tối qua cô đã định trao thân cho hắn.

Nhưng không ngờ, hắn ta lại dan díu với cô em gái "rẻ tiền" của cô, thậm chí cô còn bắt gặp cảnh tượng đó.

Cảnh tượng đó thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Uống say rồi thì có thể bừa bãi sao?

Tạ Đường cười khẩy, ngón tay gõ trên màn hình, nhập và gửi đi.

[Tạ Đường: Không lãng phí đâu.]

Cô đã tận hưởng nó cùng với cậu em chồng rồi.

[Tạ Đường: Nhưng nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi thì hãy thanh toán tiền phòng nhé.]

Cô gửi qua một hóa đơn.

Sau đó tắt điện thoại.

Cô nở nụ cười, thật sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi.

Chị dâu và em chồng đi khách sạn, anh trai trả tiền phòng, đúng là có chút "thú vị."

Chút u ám trong mắt cô lập tức tan biến.

--

Khi Tạ Đường về đến nhà, vừa bước vào cửa đã bị một tràng chửi rủa chờ sẵn.

Thanh âm này nguyên tự với, nàng tiện nghi phụ thân.

Giọng nói đó là của cha cô – người cha "rẻ tiền."

"Vừa mới đính hôn đã đi thuê phòng với kẻ khác, con có còn biết xấu hổ không?"

Cùng với đó là âm thanh của chiếc ly thủy tinh vỡ ngay dưới chân cô, mảnh vỡ bắn lên, cắt một đường vào mắt cá chân của Tạ Đường.

Tạ Đường cúi đầu nhìn xuống, máu tươi chảy ra một ít, có đau nhưng không đáng kể.

Cô bình thản nhấc chân, đá những mảnh vỡ sang một bên.

Nhà họ Tạ tự hào gia phong của họ rất nghiêm khắc, con cái trong nhà phải giữ mối quan hệ nam nữ trong sạch, phải sống thanh cao, dù đã đính hôn cũng không được phép làm những việc không đứng đắn.

Hành vi của Tạ Đường rõ ràng đã làm mất mặt nhà họ Tạ.

Tạ Thành Uy là người cực kỳ sĩ diện, ông già cổ hủ, không thể chấp nhận bất kỳ sự xấu xa nào về nhà họ Tạ.

"Cha đừng trách chị con, chị ấy chỉ là nhất thời nóng vội thôi..."

Tạ An Nhiên giả bộ lên tiếng khuyên nhủ, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Nghe như thể Tạ Đường quá nóng lòng muốn trao thân cho ai đó, ngầm chửi cô là kẻ không biết tự trọng.

Nghe vậy, Tạ Thành Uy càng giận dữ hơn, nhấc ly khác lên định ném thêm một lần nữa.

Lúc này, mẹ kế của Tạ Đường – Lưu Thanh Thanh vội vàng bước đến ngăn lại, khuyên nhủ: "Tạ Đường còn trẻ, phạm sai lầm là chuyện bình thường, hơn nữa bọn nó đã đính hôn rồi, ông bớt giận đi."

Dưới sự "an ủi" của hai mẹ con họ, chiếc ly thứ hai cuối cùng cũng bị ném ra.

Nhưng Tạ Đường đã tránh được.

Ly vỡ tan tành trên sàn.

Cô nhấc mí mắt lên, bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên đang tức giận trước mặt, ông ta là cha ruột của cô.

Rõ ràng cô là con ruột, nhưng trong nhà này, địa vị của cô thậm chí không bằng một đứa con gái nuôi.

Tạ Đường cười khẩy, giọng nói chậm rãi: "Cha nói con làm mất mặt nhà họ Tạ, vậy cha nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng phải cũng mất mặt hay sao?"

Sắc mặt của Tạ Thành Uy ngay lập tức thay đổi, đôi mắt đỏ bừng, chỉ tay vào cô hồi lâu mới thốt ra được hai từ: "Láo toét!"

Rõ ràng ông ta đã rất tức giận.

Lưu Thanh Thanh vội vàng an ủi ông ta.

Nói là an ủi, nhưng thực chất lại là đổ thêm dầu vào lửa: "A Uy, ông đừng giận, dù sao tôi cũng là mẹ kế, Tạ Đường không vừa lòng tôi cũng là điều bình thường, con bé không phải giận ông, chỉ là là giận tôi thôi."

Tạ Đường cười lạnh, cô chẳng buồn nhìn họ diễn kịch nữa, nhấc chân bước tiếp.

Tạ An Nhiên thấy vậy thì tiến lại, cố tình chặn đường Tạ Đường: "Chị, tối qua chị thật sự ở cùng anh rể sao? Nhưng rõ ràng em thấy anh rể ở..."

Cô ta không nói hết câu, nhưng ý thì rất rõ ràng.

Tạ Đường cười khẩy, tất nhiên cô không ở cùng Chu Minh Tu, tối qua chẳng phải hắn ta đã vui vẻ với cô ta hay sao?

Một câu nói của Tạ An Nhiên lập tức thổi bùng cơn giận của Tạ Thành Uy.

"Mày nói đi, tối qua mày đã đi với tên đàn ông lạ nào?"

Ông ta luôn như vậy, chưa hỏi rõ ràng đã tin lời Tạ An Nhiên, suốt bao năm qua cô đã chịu nhiều oan ức vì mẹ con nhà này.

Cô không đáp lại, ánh mắt lướt qua Tạ An Nhiên, Tạ Đường tiến lại gần, cô cao hơn Tạ An Nhiên, cúi xuống đã có thể nhìn thấy vết hằn đỏ dưới cổ áo của cô ta.

Có lẽ là do Chu Minh Tu để lại, không ngờ thường ngày anh ta lạnh lùng như vậy, khi chơi cũng dữ dội lắm.

Tạ Đường chưa bao giờ nhượng bộ Tạ An Nhiên, chỉ là lười không thèm để ý.

Nhưng nếu cô ta đã tát vào mặt cô, thì chẳng lý do gì cô không trả lại một cái.

Vì vậy, Tạ Đường trực tiếp ra tay, kéo áo Tạ An Nhiên xuống, vết hằn đỏ trên xương quai xanh lộ ra trước mắt mọi người.

Tạ An Nhiên không ngờ Tạ Đường sẽ động thủ, khiến cô ta không kịp trở tay, không kịp che giấu.

"Cổ của em..."

Tạ Đường cố tình dừng lại một chút, giọng nói có chút hàm súc.

"Người đi với đàn ông lạ là em mới đúng chứ nhỉ?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.

"Dù em không phải người nhà họ Tạ, nhưng cha đã nuôi em hơn mười năm, mang danh nhà họ Tạ, chuyện này truyền ra ngoài cũng làm mất mặt nhà họ Tạ lắm đấy."

Tạ Đường đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Lưu Thanh Thanh, cười nhẹ: "Đúng là con gái của dì Lưu, quả thật giống nhau như đúc."

Chỉ một câu nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

"Chị! Chị nói gì, em không hiểu."

Tạ An Nhiên cắn chặt môi, giả vờ tỏ ra oan ức, cô ta biện minh: "Em chỉ bị dị ứng nên mới đỏ lên thôi."

"Ồ, dị ứng à?" Tạ Đường kéo dài giọng, nói đầy ẩn ý: "Em gái, dị ứng của em cũng thú vị thật đấy, người không biết còn tưởng em đã đi đâu với đàn ông đêm qua nữa cơ."

"Câm miệng!"

Một giọng nói đầy uy quyền vang lên.

"Nó là em gái mày, sao mày có thể bôi nhọ em mình như vậy."

Không ngoài dự đoán, Tạ Thành Uy lựa chọn tin tưởng Tạ An Nhiên vô điêu kiện, mặc dù lời biện minh của cô ta thật nực cười.

Trong mắt ông ta, chỉ có Tạ Đường là đứa bướng bỉnh, còn Tạ An Nhiên luôn là đứa con ngoan ngoãn, biết điều.

Nghe vậy, Tạ Đường không nhịn được cười, cô cười lớn.

Tạ Thành Uy tức giận trừng mắt nhìn Tạ Đường: "Mày cười cái gì?"

"Cười cha bị mù đấy."

Dù sao nói gì cũng sai, chẳng bằng nói vài câu khiến mình vui vẻ.

Cô đã hoàn toàn chọc giận Tạ Thành Uy, ông ta giơ tay định tát vào mặt Tạ Đường.

Tạ Đường đứng thẳng lưng, không có ý định né tránh, giọng điệu không hề sợ hãi: "Cha à, cha phải nghĩ kỹ đấy, nếu tát con, con sẽ hủy bỏ hôn sự với nhà họ Chu."

Tay của Tạ Thành Uy khựng lại, dừng giữa không trung.

Ông ta suy nghĩ một lát, rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tạ An Nhiên, hừ mạnh: "Nhà họ Tạ không chỉ có mình mày là con gái."

Tạ Đường liếc nhìn Tạ An Nhiên, trong ánh mắt lộ rõ sự khinh thường: "Con gái của tiểu tam, nhà họ Chu cũng cần à?"

Chỉ một câu nói của cô đã khiến Tạ Thành Uy tỉnh ngộ, dù ông ta có thiên vị Tạ An Nhiên đến đâu, cô ta cũng không phải con gái thật sự của nhà họ Tạ, nếu thật sự kết thông gia với nhà họ Chu, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.

Cuối cùng, ông ta hạ tay xuống, ánh mắt đầy tức giận: "Lên lầu, không có lệnh của tao thì không được phép ra ngoài."

"Dựa vào cái gì?"

Tạ Đường lúc nào cũng cứng đầu, đối với cô Tạ Thành Uy chưa bao giờ là một người cha tốt, nên cô cũng chẳng bao giờ làm đứa con ngoan của ông ta.

"Dựa vào di vật của mẹ mày đang nằm trong tay tao, nếu mày còn làm chuyện gì ngu ngốc, thì đừng hòng lấy được bất cứ thứ gì."

Trong mắt ông ta, con gái ruột chỉ là một công cụ để trao đổi.

Chỉ có kết hôn cô mới lấy được di vật và tài sản của mẹ.

Tạ Đường ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Thành Uy, sau đó cúi đầu, cười lạnh: "Đến lúc đó, cha nhớ giữ lời."

Cô ngẩng cao đầu, bước chân đi qua giữa Tạ Thành Uy và Tạ An Nhiên.

Dù bị uy hϊếp, bị ép buộc, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ cao ngạo, cô sẽ không bao giờ bị những kẻ không quan trọng chi phối.

Tạ Đường bước vào phòng ngủ của mình, đóng cửa, khóa trái lại, tất cả diễn ra nhanh chóng và dứt khoát.

Vừa ném chiếc túi trong tay xuống, điện thoại của cô rung lên.

Cô mở điện thoại.

Đó là một yêu cầu kết bạn của Chu Từ Yến.

Anh ta thật sự biếи ŧɦái, ngay cả nội dung yêu cầu kết bạn cũng... không đứng đắn chút nào:

[Chu Từ Yến: Chị dâu, hẹn tối nay gặp nhé.]

-còn tiếp-

Truyện cập nhật chương mới vào 08:08 hằng ngày