Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 23: Đọc sách

Chu Vân Lan nói: “Sau này mỗi ngày đều có thể ăn như vậy. Các cháu ăn nhiều một chút để phát triển khỏe mạnh, ăn xong thì đi đọc sách.”

“A?”

“Đọc sách ư?” Cố Khởi vừa nghe liền tái mặt: “Nãi, cháu có thể không đọc sách được không?”

Tuy cậu bé còn nhỏ nhưng không chịu nổi từ nhỏ đã là học kém, người khác ba tuổi đã học vỡ lòng, còn cậu bé năm tuổi thấy chữ và thấy sách đều như nhau.

“Cháu có thể không đọc sách nhưng cần phải học một nghề sinh tồn, sau này mới có thể ăn sung mặc sướиɠ.” Câu cuối cùng của Chu Vân Lan đã nắm được điểm yếu của cậu bé.

Là một kẻ tham ăn, còn có gì quan trọng hơn việc ăn uống chứ?

“Được rồi, nãi, cháu sẽ học!” Cố Khởi ngay lập tức cầm bát đũa lên ăn, không thể tả hết sự vui mừng của mình. Cậu bé vẫn nhớ lời dạy của Chu Vân Lan hôm qua, rằng trước khi ăn phải rửa tay và không được để thừa thức ăn. Ăn sáng xong, cậu bé cảm thấy no nê và hài lòng.

Cố Lý thị vốn đang bực bội vì phải quét dọn sân sau và chuồng gà xong mới được phép ăn sau. Nhưng sau khi nghe được lời này, ánh mắt nàng ta sáng lên, vội hỏi: “Nương, nương thật sự muốn cho Vân Trinh và Tiểu Khởi đi học nghề, học chữ sao?”

Đây quả thực là chuyện tốt. Con trai của nàng ta có thể đi đọc sách!

“Ừ.” Chu Vân Lan nhìn nàng ta: “Ta sẽ đưa Vân Trinh và Tiểu Khởi đến nhà Cố phụ tử ở trong thôn học chữ. Khi nào chúng biết cơ bản rồi thì ta sẽ đưa đi học ở huyện.”

“Ngươi thấy thế nào?” Chu Vân Lan cười hỏi.

Cố Lý thị chưa kịp phản ứng, theo bản năng chỉ vào mình: “Nương, nương đang hỏi ý kiến của con sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì con chắc chắn đồng ý!” Cố Lý thị suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Chu Vân Lan cười lớn hơn nữa: “Vậy ngươi với tư cách là một người mẹ, không bỏ tiền ra thì có phải nên làm chút gì đó cho hai đứa trẻ không?”

“Con ở nhà làm việc!” Cố Lý thị là một người cần cù, theo bản năng buột miệng nói ra.

“Vậy sau này phiền ngươi giúp ta chăm sóc cho đám gà. Yên tâm, gà ngươi nuôi lớn sẽ bán lấy bạc đưa hai đứa nhỏ đi học.”

Cố Lý thị muốn cầm quyền, chủ yếu là vì không muốn lấy bạc của đại phòng tiêu xài cho hai phòng khác, cũng thật sự bất hiếu với người mẹ chồng như nàng.

Nhưng đối với hai đứa nhỏ thì lại không có lời gì để nói.

Chu Vân Lan tất nhiên không ngại làm nàng ta bận rộn. Cuối cùng thì người rảnh rỗi thường dễ nghĩ ngợi lung tung, dễ dàng gây phiền phức cho người khác nên nàng muốn làm cho nàng ta bận rộn, không có thời gian làm những chuyện vô bổ.

"Thật sao?" Ánh mắt Cố Lý Thị sáng rực lên: "Nương, người nói thật chứ?"

"Đương nhiên, lời ta nói ra đều là nhất ngôn cửu đỉnh." Chu Vân Lan nói đầy ẩn ý: "Ví dụ như, ở Cố gia, ai thích gây chuyện, không làm việc thì sẽ không có cơm ăn."

Cố Lý Thị cười gượng gạo, sao nàng ta có thể không biết Chu Vân Lan đang cảnh cáo mình. Nàng ta cũng muốn gây sự đấy, nhưng nghĩ đến việc mình đánh không lại đối phương, giờ lại có thể nuôi gà con kiếm tiền, mục đích gây sự trước kia đã đạt được một nửa rồi, nếu tiếp tục gây sự nữa thì sẽ không có lợi!

Dù sao nương cũng đã nói là chỉ cần nàng còn sống thì sẽ không chia gia sản, vậy chẳng phải đại phòng của nàng ta sẽ thiệt thòi sao.

"Nương, con nghe lời người, con nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, người cứ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không gây chuyện đâu."