Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, sau đó đều hừ một tiếng, không buồn nói gì thêm. Chủ yếu là hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ai cũng cảm thấy mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Vân Lan rời giường thì trời vẫn còn sớm.
Nàng nghe trong bếp có tiếng leng keng lách cách, thong thả mặc quần áo, chải tóc gọn gàng rồi mới bước đi đến cửa bếp.
“A, nương?”
Người trong bếp bị bóng dáng xuất hiện đột ngột làm giật mình. Khi nhìn rõ là Chu Vân Lan, Cố lão tam tỏ vẻ ngượng ngùng, đặc biệt là khi bụng của y còn kêu ọc ọc.
“Nương… Trong nhà còn gạo hay mì không? Con đói quá.” Chuyện là tối qua Cố lão tam chưa ăn cơm chiều, bụng đói cồn cào đến sáng không chịu nổi nữa nên mới dậy sớm nấu ăn.
Chu Vân Lan ngạc nhiên nhìn y: “Chẳng phải hôm qua ngươi đưa tức phụ về nhà mẹ đẻ sao? Sao không ở lại ăn bữa cơm?”
Mặt Cố lão tam cứng lại, y có thể nói rằng ban đầu mình còn không nhớ đến chuyện này sao.
“Nhạc phụ nhạc mẫu bận quá, cho nên… Con nghĩ tốt hơn là về sớm một chút, tránh gặp chuyện không hay trên đường về đêm.” Cố lão tam tự mình bịa ra cớ cho Dương gia.
Chu Vân Lan gật đầu: “À, thì ra là vậy. Vậy chắc chắn là tức phụ của ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một ít bánh bao để mang theo ăn dọc đường, rốt cuộc thì nàng biết hôm qua ngươi không ăn cơm chiều.”
Cố lão tam càng thêm xấu hổ: “… Tức phụ của con chắc là vội quá nên quên mất.”
Y hít một hơi thật sâu, không muốn tiếp tục bị châm chọc thêm nữa, cắn chặt răng hỏi: “Nương, con đói bụng, trong nhà còn có lương thực gì không?”
“À, không có.” Chu Vân Lan bình tĩnh đi đến tủ bát, lấy ra một ít gạo và mì, chuẩn bị nấu cho bọn trẻ một ít cháo thịt, đồng thời cũng xào bí đỏ với rau xanh và có trứng xào để ăn kèm.
“Không phải có đây sao?” Cố lão tam theo bản năng hỏi.
Chu Vân Lan gật đầu: “Có, nhưng đây là để nấu cho bọn nhỏ. Huynh đệ các ngươi đã lớn rồi, ta có trách nhiệm chăm sóc các ngươi đến mười sáu tuổi thành thân. Nên từ hôm nay trở đi, các ngươi muốn ăn gì thì phải tự lo lấy.”
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nhóm tôn tử đến khi chúng thành niên. Dù sao thì không thể nhìn bọn nhỏ chết đói, còn các ngươi thì khác.” Chu Vân Lan mỉm cười nhìn y: “Các ngươi lớn như vậy rồi mà vẫn còn dựa vào ta, thật là bất hiếu, ăn bám, không biết xấu hổ.”
Cố lão tam và Cố lão đại vừa đi tới cửa chuẩn bị múc nước rửa mặt suýt nữa ngã ngửa vì sốc.
Bọn họ bị mẹ ruột vứt bỏ sao?
Hai người cảm thấy thật khó tin.
Cố lão đại tức giận phất tay áo bỏ đi: “Không ăn thì không ăn, có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Nói xong, hắn quay lưng rời khỏi Cố gia.
Cố lão tam chỉ cảm thấy uất ức: “Nương, con không phải là con trai của người sao?”
“Ngươi không phải là một tướng công tốt và một phụ thân tốt sao? Khi nào thì ngươi là một người con tốt? Ta đã dùng một đồng bạc mà ngươi kiếm được sao?” Chu Vân Lan còn ngạc nhiên hơn y.
Sắc mặt Cố lão tam chuyển từ xanh sang đỏ vì bị châm chọc. Nếu như bị người ngoài nghe thấy thì còn thể diện gì nữa.
Cố lão tam cũng xoay người rời khỏi Cố gia.
Chờ đến khi ba huynh muội Cố Vân Trinh rời giường, trong nhà cũng chỉ còn lại Cố Lý thị.
Ba huynh muội nhìn đồ ăn trên bàn, đôi mắt rực sáng.
“Oa, nãi, hôm nay chúng ta phát tài sao? Sáng sớm mà đã có thịt và trứng.” Ánh mắt Cố Khởi sáng ngời.