Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 20: Đuổi về nương gia

Cố Dương thị xụ mặt ra: “Ngươi nói cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi mở miệng thì lão tam sẽ nghe lời hưu ta sao?”

Cố lão tam bị nàng ta trừng mắt liền bối rối sốt ruột, trong giọng có chút bất mãn nói: “Nương, xin người đừng kiếm chuyện với con nữa. Nương có phải thấy cuộc sống của con đang quá tốt đẹp rồi không? Nương còn có phải là mẹ của con không?”

“Không, hai người các ngươi trời sinh là một cặp, không ai có thể tách rời các ngươi.” Chu Vân Lan cho rằng kẻ xấu thì nên ở với kẻ xấu, không nên chia rẽ gây hại cho người khác. “Ta đang nói về số bạc mà Lão Tam kiếm được khi làm việc cho Hoắc thợ mộc. Ta đã hỏi Hoắc thợ mộc, ba năm nay ít nhất ngươi đã kiếm được mười lăm lượng bạc. Nhiều bạc như vậy, ta chưa từng thấy qua, chưa thấy đồng bạc nào của cả ba huynh đệ các ngươi.”

“Ta cũng không cần biết các ngươi tiêu ở đâu, nhưng bây giờ nếu không giao một nửa số bạc đó, ngươi cứ về Dương gia mà ở đi.” Chu Vân Lan cười khẩy, nhìn thẳng vào Cố Dương thị: “Chẳng phải ngươi thích về nhà mẹ đẻ nhất sao? Ta là mẹ chồng, làm sao có thể ngăn cản ngươi về nhà đẻ khi đang mang thai được chứ. Ngươi cứ về mà ở cho thoải mái, còn không muốn quay lại thì khỏi cần về nữa.”

Cố Dương thị giận tím mặt, ném đũa xuống bàn: “Về thì về, ai mà thèm ở đây chịu cái thái độ của bà già như ngươi!”

Nói xong, Cố Dương thị quay người bước đi.

Cố lão tam bị tình huống này làm cho sợ hãi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại. Y lo lắng nhìn Chu Vân Lan, giọng run rấy: “Nương, nương biết hết rồi sao?”

Giọng y nghẹn ngào, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về việc nương đã biết y lấy tiền kiếm được từ nghề mộc đưa cho nhà mẹ đẻ của Dương thị, có nghĩa là cả nhà đã biết. Bây giờ y phải làm sao đây?

“Mấy ngày tới, ngươi cứ ở nhà làm việc đi. Ngày nào ngươi cũng có thể đến thăm Dương thị nhưng không được đưa bạc cho nàng. Dù sao thì trước đây nàng đã lấy đi nhiều như vậy, đủ để nàng sống ở nhà mẹ đẻ thoải mái đến lúc sinh con.”

Mắt Cố lão tam mở to: “Con… con không thể cùng nương tử về nhà mẹ đẻ sao?”

“Không thể.” Chu Vân Lan cười như không cười nhìn y: “Chỉ cần ngươi có thể kiên trì đến lúc nàng sinh con, ta sẽ tha thứ cho các ngươi, số bạc đó coi như xóa bỏ.”

Nghe vậy, nỗi buồn trong lòng Cố lão tam lập tức biến mất, thay vào đó là niềm vui, y còn thở phào nhẹ nhõm. Với số bạc nhiều như vậy, y hoàn toàn không thể lấy lại được, nương không truy cứu nữa thì thật là tốt nhất.

“Đương nhiên nếu ngươi vi phạm thỏa thuận của chúng ta, trộm làm việc rồi đưa bạc cho nàng. Vậy thì mọi điều chúng ta đã thỏa thuận sẽ không còn giá trị. Ngươi sẽ phải trả lại toàn bộ số bạc, không thì ta sẽ đi báo với tộc trưởng.”

Mặt Cố lão tam tái mét, vội vàng lắc đầu: “Con đồng ý, con đồng ý.”

Trong suy nghĩ của y, việc Cố Dương thị về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện tốt. Nàng ta về đó lúc nào cũng vui vẻ, lại còn có thể đợi đến lúc nàng ta sinh con xong. Trước đây họ đã gửi không ít bạc cho nhà nhạc phụ, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Cố Dương thị.

“Thật ra Lão tam à, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Chu Vân Lan đã đặt sẵn bẫy, tiếp tục đánh vào tình cảm: “Cố Dương thị đưa hết số tiền mà ngươi kiếm được cho nhà mẹ đẻ, ta thấy cũng chẳng sao. Điều đó chứng tỏ nàng có hiếu. Nhưng các ngươi cũng sẽ có con cái, sẽ phải lo cho chúng. Không lẽ sau này các ngươi để con mình nhìn anh em bên cữu gia ăn uống no nê, trong khi chúng chẳng có lấy một miếng đường để ăn sao?”