"Đến lúc đó nàng nhất định sẽ nở mày nở mặt." Cố lão tam nhẹ nhàng dỗ dành.
Cố Dương Thị miễn cưỡng coi như hài lòng: "Vậy mới được chứ, chàng cũng đừng nói cái gì mà nở mày nở mặt, ta làm vậy là để cảm ơn di mẫu ta, trước đây nếu không có bà ấy, hồi nhỏ ta chắc chắn sẽ phải chịu khổ nhiều hơn, người nương gia đều đối xử tốt với ta, chàng là tướng công của ta, chúng ta mới là người một nhà, chàng giúp ta báo đáp nương gia, cũng coi như là ta báo đáp rồi, nương gia ta đều nói chàng là một trượng phu tốt."
"Đúng, đúng, đúng vậy." Cố lão tam cười hề hề nói, vừa đỡ nàng ta: "Nương tử, nàng cẩn thận, nhìn dưới chân, đứa bé trong bụng quan trọng hơn."
Đúng vậy.
Cố Dương Thị đã mang thai ba tháng nên mới có lý do thường xuyên về nương gia.
"Nương, con và nương tử về rồi, nhà có món gì ăn không, ở nhà nhạc phụ chúng ta vẫn chưa ăn cơm đâu." Cố lão tam bước vào sân, vô thức gọi theo thói quen.
Vợ chồng Cố lão tam không hề biết rằng Chu Vân Lan đã nghe hết những lời mà hai người vừa nói.
Lúc này, nàng đang cùng Cố Vân Trinh nấu cơm chiều rồi bưng lên bàn.
Cố lão tam và Cố Dương thị theo thói quen ngồi xuống bàn, chuẩn bị cầm đũa ăn. Kể từ khi Cố lão đầu qua đời, hai người gần như ngày nào cũng như vậy, đã quen với việc được Chu Vân Lan chăm sóc.
Cố Vân Trinh dẫn theo đệ muội ngồi xuống, nhìn qua thấy trên bàn không có phần thức ăn dành cho tam thúc và tam thẩm, liền nhận ra rằng sắp có chuyện xảy ra.
Hắn theo bản năng ôm lấy Cố Đông Mạch và Cố Khởi lùi ra xa một chút.
“Con dâu nhà ai mà ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ, đến cả bữa cơm cũng không giữ lại, về đến nhà lại bắt mẹ chồng hầu hạ? Lão Tam, lòng hiếu thảo của ngươi đâu rồi?” Chu Vân Lan lạnh nhạt nhìn lên hỏi.
Nụ cười trên mặt Cố lão tam bỗng cứng lại, y vội vàng giải thích: “Nương, hiện giờ nương tử đang mang thai, lo lắng nhiều nên muốn về nhà mẹ đẻ có người chăm sóc bầu bạn.”
“Nương, đây là đứa con đầu tiên của con. Đại ca và nhị ca đều đã có con, mong người thương con một chút. Nương tử đã vất vả vì con mà sinh con đẻ cái…”
Chu Vân Lan cười nhẹ: “Ngươi nói rồi, nàng sinh con cho ngươi, ngươi đối xử tốt với nàng là điều đương nhiên. Hiện tại, bữa cơm này là ta nấu, ngươi lấy đồ của ta, của mẹ ngươi đi đút cho nàng ăn. Ngươi bị tàn tật, không có tay hay sao? Hay ngươi nghĩ rằng nàng có tư cách được mẹ chồng hầu hạ?”
Mặt Cố lão tam đỏ bừng, ngượng ngùng không nói được lời phản bác.
Dù ba anh em Cố gia không phải là những người con có hiếu, nhưng trong thời đại coi trọng chữ hiếu này, họ cũng không dám tỏ ra bất hiếu trước mặt người ngoài vì để giữ tiếng thơm cho gia đình. Nếu không sẽ bị người chỉ trỏ vào.
Cố Dương thị nghe lời này liền không vui, giọng đầy mỉa mai: “Nương, nương nói thế là không đúng rồi. Con là con dâu của nương, sau này con sẽ lo cho nương khi về già. Nương giỏi thì về sau đừng để con phải hầu hạ. Hiện tại con đang mang thai đứa con của Cố gia, vậy mà nương lại đối xử với con như thế. Sau này, chẳng phải khi con sinh xong còn không có nổi miếng thịt mà ăn sao? Ngược đãi con dâu như vậy, nương không sợ bị quả báo sao?”
“Ta chắc chắn không bị quả báo, nhưng hiện tại ngươi chỉ có về nhà mẹ đẻ lấy tiền thì mới có thể trở lại Cố gia.” Chu Vân Lan thấy nàng ta kiêu ngạo như vậy liền cười khẽ.