Lê Tiểu Ngư không biết Nguyên Bảo đang nghĩ gì. Cậu dẫn thằng bé đi loanh quanh một hồi rồi dừng lại trước một người bán hàng vác bó cỏ.
Lê Tiểu Ngư nói với người bán hàng: “Làm phiền anh chọn cho Nguyên Bảo ngoan nhất nhà tôi một xâu kẹo hồ lô ngon nhất.”
Người bán hàng là người giỏi buôn bán, lời lẽ nịnh nọt khéo léo vô cùng.
“Đây có phải là em trai của cậu không? Nhìn cậu bé đáng yêu thật đấy, chẳng trách cậu nói cậu bé ngoan như vậy. Đây, xâu kẹo hồ lô to và ngon nhất của tôi, dành cho Nguyên Bảo ngoan nhất nhà cậu.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, mặt Nguyên Bảo đỏ lựng, đỏ đến mức có thể so với quả táo trên xâu kẹo hồ lô.
Thằng bé lúng túng cầm lấy xâu kẹo, đi một đoạn xa rồi mà vẫn còn đắm chìm trong những lời khen lúc trước.
Khi gần đến sân nhà Lê gia, Lê Tiểu Ngư cúi xuống nói với Nguyên Bảo: “Em đã nói sẽ sửa sai, anh nói anh tin em, nên xâu kẹo hồ lô này là phần thưởng cho em vì biết sửa sai. Anh hy vọng Nguyên Bảo có thể trở thành một nam tử hán biết giữ lời hứa.”
Nguyên Bảo siết chặt xâu kẹo, ánh mắt kiên định, “Em nhất định sẽ giữ lời, anh Tiểu Ngư!”
Thím Hạ không hiểu tại sao từ sau khi Nguyên Bảo đi chơi cùng Lê Tiểu Ngư, thằng bé lại đặc biệt thích sang nhà Lê gia. Suốt ngày mở miệng là nhắc đến “anh Tiểu Ngư”, đến nỗi bây giờ nhà thím Hạ dỗ thằng bé ăn cơm cũng thành một kiểu giao kèo: “Con ăn nhiều cơm đi, rồi sẽ cho con sang chơi với anh Tiểu Ngư.”
Điều quan trọng là câu này hiệu quả vô cùng, cứ nghe thấy thế là Nguyên Bảo lại ngoan ngoãn vô cùng.
Ra ngoài, thằng bé nhất định phải nắm tay người khác, còn ngửa đầu hỏi: “Nắm tay có phải là để bảo vệ con không?” Khi nhận được câu trả lời chắc chắn, thằng bé lại vui vẻ cả buổi.
Thím Hạ thầm nghĩ, giá như từ trước gặp được Lê Tiểu Ngư, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn biết bao.
Bà chưa bao giờ thấy Nguyên Bảo dễ dạy như vậy. Cậu bé nhà Lê đúng là ngoan, không chỉ người lớn mà cả trẻ con cũng thích cậu.
Chỉ có điều hồi bé cậu ấy khóc nhiều quá, không biết tại sao, vừa mới đây còn đang bình thường, quay đầu lại đã nước mắt ròng ròng.
Khi lớn lên, tình trạng đó đã giảm bớt, mấy năm nay càng hiếm khi thấy cậu ấy khóc, ít nhất là không khóc trước mặt người khác nữa.
Càng lớn cậu ấy càng dịu dàng, đáng mến, lại đẹp trai, giống như một vị tiểu thần tiên không bao giờ nổi giận.
...
Gần đây, Lê Cửu Châu đau đầu vì chuyện của tửu lâu. Hồi anh trai hắn mới bị giáng chức rời khỏi kinh thành, việc kinh doanh vẫn còn tốt.
Nhưng không bao lâu sau, có kẻ đến gây chuyện, khi thì nói bị đau bụng, khi thì bảo thấy có giòi trong đồ ăn. Đủ trò rắc rối nối tiếp nhau, không cái nào giống cái nào.
Khách thật sự của tửu lâu bị dọa chạy hết, chẳng còn ai dám đến nữa.
Doanh thu giảm sút nghiêm trọng, nhân viên bỏ việc, đầu bếp bị nhà khác mời với giá cao.
Hiện tại, tửu lâu chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Lê Cửu Châu bắt đầu suy nghĩ kỹ, liệu có nên rời đi hay không.
Đêm khuya, hắn trằn trọc không ngủ được, làm Chu Trân Nương bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Nàng bực mình nói: “Đừng có lăn lộn mãi trên giường nữa, rốt cuộc chàng nghĩ thế nào?”
“Ôi, nhân viên bỏ đi thì có thể thuê lại. Nhưng đầu bếp là người có tay nghề, được truyền thụ từ sư môn. Giờ họ bỏ đi, với tình hình của nhà ta hiện tại, muốn tìm đầu bếp mới thì khó lắm.”
Chu Trân Nương không ngắt lời hắn, im lặng nghe tiếp.
“Hay là đóng cửa luôn đi.”
Tửu lâu này là do Lê Cửu Châu gây dựng từ hai bàn tay trắng, mặc dù phần lớn là nhờ công anh trai làm quan.
Nhưng về sau mọi chuyện đều do hắn quản lý, vì thế hắn có tình cảm với nơi này.
Tửu lâu mở từ khi Tiểu Ngư mới sinh, đến nay cậu đã mười sáu tuổi, tửu lâu cũng được mười sáu năm.
Đối với Lê Cửu Châu, tửu lâu chẳng khác gì đứa con khác của hắn, thật sự không nỡ đóng cửa.
Chu Trân Nương hiểu rõ quyết định này không hề dễ dàng, nàng vỗ lưng chồng: “Không sao đâu, có em và Tiểu Ngư ở bên chàng. Cả nhà mình bên nhau, chẳng có khó khăn gì không vượt qua được.”
Lê Cửu Châu lau đi giọt nước mắt vừa trào ra, thở dài: “Trân Nương à, anh thật sự không hiểu nổi. Ngày trước những người đó đến cầu xin anh cho họ công việc, giờ thì từng người một đâm sau lưng anh.”
Chu Trân Nương cũng thở dài theo: “Đại ca đã nói rồi mà, con người đều chạy theo tiền bạc, là người thì phải sống, chuyện này không tránh được.”
“Nếu biết trước như vậy, lúc đại ca đi anh đã đóng cửa tửu lâu rồi. Vì muốn giữ việc cho họ mà không nghe lời đại ca, kết quả thành ra thế này.”
Lê Cửu Châu có chút hối hận, nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận.
“Vậy khi nào chúng ta bán tửu lâu và về quê?”
Chu Trân Nương hỏi.
Lê Cửu Châu lắc đầu: “Ai nói chúng ta về quê?”
Chu Trân Nương ngạc nhiên: “Không về quê? Vậy đi đâu?”
“Đi biên cương.”
Chu Trân Nương bật dậy ngồi thẳng lưng, kinh ngạc: “Cái gì! Đi đâu!?”
Không trách nàng kinh ngạc như vậy, vì lời của Lê Cửu Châu quá khó tin.
Kinh thành đến biên cương đường xá xa xôi, đầy rẫy nguy hiểm.
Huống chi, nghe nói nơi đó có môi trường khắc nghiệt, đến mức ai cũng khϊếp sợ. Nghe nói gần mùa đông, gấu trong núi còn xuống bắt người để ăn, ăn no rồi thì ngủ đông.
Mùa đông ở biên cương cũng rất dài và lạnh lẽo, năm nào cũng có người chết vì rét.
Quan viên bị giáng chức đến đó thì cả đời này đừng mong có cơ hội quay lại.
Ngoài ra, chỉ có tội phạm nặng mới bị đày đến đó.
Trong hoàn cảnh bình thường, chẳng ai lại muốn chủ động đến nơi đó mà sống.
Chu Trân Nương nói một hồi, Lê Cửu Châu nghe xong, giọng buồn buồn: “Trân Nương, em cũng đã nói rồi, những quan viên bị giáng chức đến đó có lẽ cả đời này không thể trở về nữa.”
“Nếu chúng ta không đi, sau này e rằng khó có thể gặp lại đại ca và gia đình họ.”
Chu Trân Nương im lặng. Gia đình đại ca rất tốt với họ.
Phải nói rằng nếu không có đại ca, cũng không có gia đình họ ngày hôm nay.
Nhưng biên cương thì xa quá.
Lê Cửu Châu nói tiếp: “Em nghĩ đi, tửu lâu nhà mình làm ăn thế nào? Rồi thì sụp đổ ra sao? Chỉ khi có người trong triều giúp đỡ mới làm ăn được. Lúc trước có đại ca ở kinh thành, dù không phải quan lớn nhưng cũng có chút quyền thế. Tửu lâu không lớn nhưng đủ chuẩn mực, có người chống lưng nên mới thuận buồm xuôi gió.”
“Giờ đại ca đi rồi, tửu lâu cũng không trụ nổi. Chúng ta về quê, thực chất cũng là bắt đầu lại từ đầu. Em cũng biết, nhà chỉ có anh và đại ca. Ở quê, không có ai tài giỏi hơn đại ca. Nếu về đó, đến việc giữ số bạc này cũng khó mà giữ được.”
Chu Trân Nương không nói gì nữa, nàng nằm xuống, “Mai hỏi Tiểu Ngư xem nó có muốn đi không.”
Đó coi như là đồng ý, chỉ còn xem ý của con trai thế nào.
Lê Cửu Châu buồn bã: “Cũng tại anh vô dụng, để em và con phải chịu khổ theo.”
Chu Trân Nương vỗ nhẹ lưng chồng: “Chàng nói gì vậy, ngủ đi.”
...
Khi Lê Tiểu Ngư nghe cha mẹ nói muốn bán tửu lâu để đến biên cương tìm đại bá, cậu cũng khá bất ngờ.
Cậu còn tưởng sẽ về quê cơ.
Vậy lời dặn dò của đại bá có cần nói nữa không?
Lê Tiểu Ngư nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra. Lê Cửu Châu nghe xong chỉ xua tay: “Không sao đâu, đại bá con chỉ muốn bảo con khuyên ta sớm đóng cửa tửu lâu mà thôi. Còn đi đâu cũng không quan trọng.”
“Vậy à.”
Thấy cha mẹ đã quyết định, Lê Tiểu Ngư cũng gật đầu: “Con nghe theo cha mẹ, cha mẹ ở đâu, con ở đó.”
Cả nhà thống nhất ý kiến, tửu lâu cũng đã có người ngắm từ lâu, việc bán đi khá nhanh chóng.
Từ lúc bán tửu lâu đến lúc chuẩn bị hành lý lên đường, mất khoảng nửa tháng.
Ngày Lê Tiểu Ngư chuẩn bị rời đi, Nguyên Bảo khóc đến kinh thiên động địa, khản cả giọng.
Thằng bé giãy giụa trong vòng tay thím Hạ, giơ tay về phía Lê Tiểu Ngư, vừa khóc vừa gào lên: “Anh Tiểu Ngư!!! Nguyên Bảo không thể sống thiếu anh!!! Anh mang Nguyên Bảo đi theo với!!!”
Cuối cùng, mẹ và thím của thằng bé phải dùng hết sức giữ lại, mới ngăn được nó vùng vẫy thoát ra.
Không biết thằng bé lấy sức mạnh từ đâu ra mà khỏe thế.
Trong khi đó, Lê Tiểu Ngư ngồi trong xe ngựa, mặt không biểu cảm, lặng lẽ rơi nước mắt. Cậu không lau nước mắt, cứ để chúng tuôn chảy.
Cảm xúc của cậu chưa ổn định, giờ lau cũng vô ích.
Haiz, biết trước phải đi sớm thế này, cậu đã không nên thân thiết với Nguyên Bảo.
May mà cha mẹ không ở đây, nếu không họ lại lo lắng cho cậu.
Đợi đến khi tâm trạng ổn định, Lê Tiểu Ngư mới ngừng khóc. Lúc đó cậu mới thạo việc lấy khăn tay ra, lau khô nước mắt.
Mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng chỉ cần nghỉ một lát là sẽ ổn thôi.
Gia đình họ không có mua nô bộc, trước khi đi cũng đã chấm dứt hợp đồng với hai bà mụ ở nha hành, hành lý và người đi theo cũng không nhiều.
Để đảm bảo an toàn, Lê Cửu Châu đã thuê mấy vị tiêu sư hộ tống.
Tổng cộng có năm người, ai nấy đều thân hình vạm vỡ, trông rất khỏe mạnh.
Họ đi trên quan đạo, mấy năm gần đây thiên hạ thái bình, quan phủ kiểm soát chặt chẽ nên hiếm khi có thổ phỉ.
Thêm vào đó, gia đình họ đi nhẹ nhàng, không phô trương, cũng không để lộ sự giàu có nên dọc đường còn yên ổn hơn họ tưởng.
Chỉ có điều vất vả quá.
Vì quá cực nhọc, Lê Tiểu Ngư khóc suốt chặng đường.
Từ khi xuyên không đến đây, từ lúc còn là trẻ sơ sinh, mỗi khi cậu có sự dao động cảm xúc, dù vui hay buồn, đều không thể kiểm soát mà khóc.
Muốn ngừng khóc, chỉ khi cảm xúc được khôi phục lại bình tĩnh.
Hai năm nay cậu phải luôn niệm thanh tâm chú trong lòng, gần như bị ép đến mức muốn phát điên.
Trên đường, ban đầu cậu còn cố kiềm chế cảm xúc, nhưng sau này niệm thanh tâm chú cũng chẳng ăn thua, cậu đành phó mặc, cứ khóc thôi.
Điều đó khiến những tiêu sư không hiểu gì, hàng ngày cứ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Có lần Lê Tiểu Ngư dậy đi vệ sinh, nghe mấy người họ thì thầm bàn tán, đoán xem liệu cậu có bị bệnh thần kinh không, nếu không sao lại khóc suốt ngày như vậy.
Lê Tiểu Ngư nghe xong vừa giận vừa buồn, lại muốn khóc.
Cuối cùng, cậu quay về xe với đôi mắt đỏ hoe. Nếu có thể làm lại, chắc chắn cậu sẽ không chọn đi biên cương nữa.
Hối hận, thật sự hối hận.
Trong những ngày mà Lê Tiểu Ngư ăn cơm chan nước mắt, gia đình họ đã đến gần biên cương.
Một ngày nọ, khi Lê Tiểu Ngư đang ngồi trong xe, không chút hy vọng nhìn đời mà lặng lẽ rơi nước mắt, bỗng nghe tiếng tiêu sư thô lỗ bên ngoài: “Đến nơi rồi!”
Không giống như cổng thành kinh thành luôn được tu sửa hàng năm, cổng thành ở biên cương đã bị mưa gió tàn phá nhiều năm, trông vô cùng đổ nát.
Chữ khắc trên bảng đá cũng bị mài mòn, phải rất khó khăn mới có thể đọc ra.
Từ xa, tấm bảng khắc chữ: “Từ Châu.”
Lê Tiểu Ngư bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành, vì cảm xúc dâng trào mà nước mắt lại tuôn rơi như mưa.
Mấy tiêu sư đứng không xa nhìn thấy cảnh đó, bất giác lùi lại một bước.
Người bình thường nào có thể khóc liên tục suốt hai tháng như vậy? Bọn họ chưa bao giờ gặp ai khóc lóc ghê gớm đến thế, thật đáng sợ quá!
“Cậu chủ à, cậu đừng khóc nữa, chúng tôi sợ lắm.”