Cốt Truyện Lại Sụp Đổ Rồi, Nam Chính Bệnh Kiều Ôm Chặt Lấy Tôi

Chương 36: CEO mắc chứng cuồng da

Yến Duệ làm theo chỉ dẫn, đến trước cửa nhà nghỉ nông thôn.

Cửa lớn mở, quạt trần kêu vù vù, mang theo hơi mát của núi rừng.

Yến Duệ xách túi bước vào, một cô gái tóc đuôi ngựa đang làm bài tập. Khi nhìn thấy Yến Duệ, mắt cô sáng lên.

"Chào anh trai."

"Chào em, chú Lưu giới thiệu anh đến, anh định ở lại đây một thời gian." Yến Duệ mỉm cười lịch sự, khuôn mặt ấm áp và điển trai của cậu tựa như ánh nắng rực rỡ trong ngày đông.

"Chú Lưu sao!"

Nguyên Ngọc ngạc nhiên kêu lên. Chú Lưu ở cửa hàng tạp hóa đầu làng có hợp tác với nhà nghỉ của họ, bất kỳ khách nào do chú giới thiệu đều được tính giá khác. Cô không ngờ chú Lưu lại "chặt chém" cả một anh chàng đẹp trai thế này!

Cô sẽ không để một người đẹp trai như vậy chịu thiệt đâu.

Yến Duệ ngơ ngác nhìn.

"Không sao, không sao." Nguyên Ngọc cười và vẫy tay, rồi mở máy tính.

"Chúng tôi còn phòng đơn và phòng giường đôi. Anh muốn loại nào?" Nguyên Ngọc cười tươi, đôi mắt cong lên.

"Một phòng giường đôi, tốt nhất là gần cửa sổ và yên tĩnh."

"Vậy thì phòng 306 nhé, đó là phòng tốt nhất của chúng tôi. Cửa sổ nhìn ra núi, rất yên tĩnh và thoải mái." Nguyên Ngọc nhiệt tình đề xuất.

"Vậy lấy phòng đó đi." Yến Duệ gật đầu.

Cậu nhìn quanh một chút, thấy môi trường ở đây khá nguyên sơ, dựa núi gần sông, là nơi rất thích hợp để thư giãn.

"Ở tạm năm ngày trước."

Nguyên Ngọc dẫn cậu lên phòng, "Chỗ chúng tôi có phục vụ đồ ăn, nếu anh cần thì đặt trước. Nước nóng ở tầng một, máy giặt trên sân thượng..."

Phòng tuy đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi. Cảnh quan phía sau núi thật sự rất đẹp, ngước mắt nhìn là một màu xanh mướt, thậm chí có thể nghe rõ tiếng chim hót từ khe núi.

"Nếu có gì cần anh cứ xuống tìm em." Nguyên Ngọc đưa chìa khóa cho Yến Duệ, nở nụ cười e thẹn.

"Cảm ơn em."

"Không có gì." Nguyên Ngọc rời đi, mặt đỏ bừng, tay che mặt, hơi ấm lan tỏa.

"Ôi trời ơi! Đẹp trai quá! Lại còn dịu dàng nữa!!"

"Phải kể ngay cho bạn mình biết mới được, đúng là cực phẩm!!!"

Yến Duệ đặt hành lý xuống, thả lỏng cơ thể và đổ ập xuống giường.

Bây giờ, chắc chắn Lăng Hạo không thể tìm ra cậu nữa. Ai có thể ngờ cậu lại trốn trong một nhà nghỉ nông thôn chứ.

Nghĩ đến những ngày tháng nhàn nhã sắp tới, Yến Duệ vô cùng thoải mái.

Mạnh Điềm từ khi trở về từ bệnh viện đã luôn suy nghĩ về mối quan hệ của cô với Lăng Hạo.

Kiếp trước, không nghi ngờ gì nữa, hắn yêu cô. Nhưng giờ đây, cô lại bắt đầu hoài nghi liệu tình yêu bền bỉ đó có thực sự là tình yêu hay không.

Rõ ràng là ở kiếp trước, hiện thực đã tàn nhẫn nói cho cô biết rằng từ đầu đến cuối, Lăng Hạo chưa bao giờ yêu cô, nếu không phải vì chiếc đồng hồ quả quýt, hắn còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.

Vậy mà bây giờ, cô vẫn muốn có được tình yêu của hắn, muốn hắn yêu cô như kiếp trước.

Chỉ nghĩ đến những khoảnh khắc mà cô từng cho là hạnh phúc, tất cả đều là giả tạo, tim cô đau nhói.

Nghĩ mãi, Mạnh Điềm bật cười, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Kiếp này, đồng hồ quả quýt đã ở trong tay cô, cô cũng tránh được những mũi tên ngầm. Vậy mà tại sao, hắn vẫn không thèm cho cô một cơ hội?

Cô đã dành hết thời gian và sức lực cho hắn, đến mức không còn nhớ cô từng là ai. Cô gái vui tươi, đáng yêu và tốt bụng ngày xưa giờ chỉ còn lại là một bông hoa mục ruỗng từ gốc rễ.

Sự kiên trì lâu dài này của cô, liệu có thực sự đúng không?

Cô co ro trong góc, để bóng tối và cô đơn nuốt chửng mình.

Đêm dài đằng đẵng, nỗi đau trong tim không ngừng dày vò.