Cốt Truyện Lại Sụp Đổ Rồi, Nam Chính Bệnh Kiều Ôm Chặt Lấy Tôi

Chương 35: CEO mắc chứng cuồng da

Yến Duệ nghe Vân nói dài dòng, chầm chậm nhắm mắt lại.

Lựa chọn thứ nhất, hay thứ hai?

Hàng lông mi dài của Yến Duệ khẽ run, đôi mắt màu hổ phách mở ra.

Cậu đã có câu trả lời.

Dù Vân đã đào cho cậu một cái hố lớn như vậy, Yến Duệ cũng không dễ dàng chấp nhận với điều kiện như cho ăn xin. Với kỹ năng diễn xuất tinh tế, cậu đã thành công đòi được những điều kiện thỏa đáng.

Nhìn Vân đầy vẻ oán trách và ấm ức, tâm trạng Yến Duệ trở nên rất tốt.

Cậu vừa nghêu ngao hát vừa suy nghĩ về những đối sách sắp tới.

Theo diễn biến của cốt truyện, cặp đôi nam nữ chính đã xác nhận mối quan hệ và nữ chính cũng đã dọn vào biệt thự của nam chính. Cuộc sống của họ bình yên và hạnh phúc.

Và một tuần sau, một nhân vật quan trọng sẽ xuất hiện.

Đó chính là ông của nam chính, người không biết về tình trạng bệnh của nam chính. Ông không hề ưa nữ chính vì thân phận thấp kém, cho rằng cô chỉ là một kẻ hám tiền đến dụ dỗ cháu trai mình. Dưới sự sắp đặt của ông, nữ chính đã biến mất khỏi thế giới của nam chính.

Lúc đó, mặc dù Lăng Hạo đã nắm quyền trong Tập đoàn Lăng thị, nhưng thủ đoạn và tài nguyên của hắn không thể so sánh với một ông già giàu kinh nghiệm.

Lăng Hạo nhẫn nhịn từng bước, dần dần lật đổ quyền lực của ông nội, và cuối cùng, ba tháng sau khi nữ chính biến mất, hắn tìm được cô và cầu hôn. Từ đó, họ không bao giờ chia xa.

Tuy nhiên, ở kiếp sau, một người xuyên không khác đã lợi dụng "hack" để lấy lòng ông nội, khiến những mặt đáng xấu hổ nhất của nữ chính bị phơi bày. Người đó còn nói một câu: "Bây giờ con gái thật không biết tự trọng gì cả!"

Điều này đã khiến nữ chính tan nát cõi lòng, mất đi chỗ dựa cuối cùng, và chẳng bao lâu sau, cô buồn bã qua đời.

Do cốt truyện đã sụp đổ hoàn toàn, Vân không yêu cầu cao ở Yến Duệ, chỉ cần ba người gặp nhau vào ngày hôm đó và nói ra những câu quan trọng, nhiệm vụ sẽ coi như hoàn thành.

Nếu không phải vì nhiệm vụ này khá đơn giản, Yến Duệ sẽ chẳng bao giờ chọn ở lại.

Yến Duệ cầm cốc nước lên và nhấp một ngụm: "Chỉ cần vượt qua tuần này là xong, không trêu nổi thì tránh đi, chỉ cần mình trốn kỹ, nam chính chắc chắn không thể tìm ra mình."

Yến Duệ nghĩ rằng chỉ cần mình "chết giả", hào quang của nữ chính sẽ trở lại với Mạnh Điềm, còn về diễn biến của cốt truyện sau đó, cậu không quan tâm nữa.

Nghĩ thế, Yến Duệ bắt đầu hành động. Cậu thu dọn vài bộ quần áo thường mặc và đồ vệ sinh cá nhân, chưa đầy một chiếc túi xách, rồi bắt xe đến trạm xe buýt chính.

Ngay sau khi Yến Duệ đi, Lăng Hạo đã biết tin.

Lăng Hạo không rõ là tức giận hay thấy buồn cười hơn: "Em nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao? Quá ngây thơ rồi."

"Tôi có thể cho em một chút thời gian, nhưng không quá lâu đâu..."

Lúc này, Yến Duệ đang vui vẻ, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo chiếc túi và ngồi trên một chiếc xe buýt nông thôn không cần mua vé theo danh tính, không biết sẽ đi đến đâu.

Sau một chặng đường xóc nảy, Yến Duệ chọn xuống xe ở một trạm giữa đường.

Khác với cảnh thành phố, trước mắt cậu là những cánh đồng và rừng núi rộng lớn, một màu xanh mướt trải dài, như một công viên sinh thái tự nhiên.

Yến Duệ hít một hơi thật sâu, không khí mang theo hương thơm của lá cây len lỏi qua cổ họng, chạm tới phổi, tươi mát dễ chịu.

Yến Duệ cười nhẹ, bước đi nhẹ nhàng về hướng có người.

Đi dọc theo con đường lớn, đi được khoảng mười phút, cậu gặp một cửa hàng tạp hóa nhỏ.

"Chú ơi, ở đây có chỗ nào để ở không ạ?"

Một người đàn ông trung niên đang chơi game ngẩng đầu lên, nhìn Yến Duệ từ đầu đến chân, nở một nụ cười khó hiểu, rồi thu lại ánh mắt.

"Đi thẳng, đến ngã ba thì rẽ trái, thấy một cái ao thì đi qua, sẽ có một nhà nghỉ nông thôn."

Yến Duệ gật đầu cảm ơn.

"Tôi thấy cậu ăn mặc cũng không giống người ở đây, khi vào thì nói là quen biết chú Lưu, chủ quán sẽ đối xử tốt hơn đấy."

Yến Duệ mừng rỡ: "Thật sự cảm ơn chú rất nhiều."

Trên đời này đúng là còn nhiều người tốt.