Khóe môi bị cắи ʍút̼, cảm giác chân thật truyền đến não, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức da đầu tê dại.
Lăng Hạo vẫn tiếp tục, như một con thú dữ đang tuần tra lãnh thổ của mình, không chịu buông tha.
"Thả tôi ra, đồ khốn!" Sự chống cự của Yến Duệ giống như con kiến cố lay chuyển voi, vô ích.
Yến Duệ cảm thấy hơi thở của mình bị cướp mất, gốc lưỡi đau âm ỉ, não thiếu oxy, chỉ có thể dựa vào Lăng Hạo để nổi lên giữa cơn hỗn loạn.
Sóng dâng, sóng hạ, ngày đêm đảo lộn.
Khi đôi chân Yến Duệ mềm nhũn không thể đứng vững, Lăng Hạo lập tức bế cậu lên, ngồi xuống ghế sofa, môi chưa rời cậu dù chỉ một giây.
Những ngón tay dài lén lút trượt vào cổ áo Yến Duệ khi cậu không chú ý, khơi lên những đốm lửa nhỏ.
Yến Duệ bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, chẳng còn phân biệt được phương hướng.
Nhìn vẻ dễ thương của cậu, Lăng Hạo hôn thêm vài cái rồi ôm cậu vào lòng.
"Chỉ muốn ôm em như thế này mãi mãi."
Yến Duệ thoát khỏi sự khống chế của Lăng Hạo, hổn hển thở dốc. Vài phút sau, đầu óc cậu dần dần tỉnh táo lại.
Nóng bỏng ở eo và cơn đau nhói ở khóe miệng nhắc nhở cậu rằng đây không phải là mơ.
Lăng Hạo vừa dứt lời, trong đầu Yến Duệ có sợi dây bị đứt phựt. Sau cơn bão tố vừa qua, giờ trong đầu cậu chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Tại sao? Tại sao mình lại có "hào quang nữ chính"!
Chuyện này không nên như vậy mà?
Còn nữ chính đâu? Nữ chính phải làm sao? Người xuyên không có biết chuyện này không?
Ánh mắt Yến Duệ trở nên trống rỗng, như một con búp bê bị Lăng Hạo điều khiển.
Lăng Hạo biết rằng hành động hôm nay của mình quá mạo hiểm, chắc chắn đã dọa con thỏ nhút nhát này một trận. Nhưng nếu hắn tiếp tục chần chừ, con thỏ của hắn sẽ chạy mất.
Lăng Hạo chớp mắt, bàn tay đặt ở eo nhẹ nhàng vuốt ve.
Vì sự việc đã bại lộ, nên không cần giấu giếm nữa. Hắn sẽ đâm thẳng vào tim đối phương, khiến cậu không thể trốn chạy.
Lăng Hạo nhìn sâu vào mắt Yến Duệ, giọng nói chân thành: "Tôi biết em đang nghĩ gì, cũng biết bây giờ em có thể không có cảm tình với tôi, nhưng tôi có thể đợi, đợi bao lâu cũng được, miễn là em cho tôi một cơ hội."
"Yến Duệ, tôi thích em. Phải nói rằng từ lần đầu gặp em, tôi đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau lần gặp lại ở buổi tiệc, em mang đến cho tôi niềm vui bất ngờ, và tôi càng xác định được tình cảm của mình."
Giọng nói trầm ấm của Lăng Hạo vang lên bên tai, hơi thở nóng rực khiến tai Yến Duệ ngứa ngáy.
Yến Duệ tỉnh táo lại, cái gì gọi là "sau lần gặp lại ở buổi tiệc"!
"Chẳng phải lần đầu chúng ta gặp nhau là ở buổi tiệc sao?" Yến Duệ hỏi, môi đau nhói vì vết cắn.
"Không phải." Lăng Hạo nhìn cậu che miệng, lườm hắn, tâm trạng càng tốt hơn.
Hắn vòng tay ôm lấy eo thon nhỏ của cậu, dùng chân nhấc cậu lên một chút, giọng nói đầy ám muội: "Lần đầu tôi gặp em là ở lễ kỷ niệm trường. Khi đó em mặc vest, dáng người thẳng tắp nổi bật giữa đám đông, đặc biệt là... chỗ này."
Lăng Hạo chạm tay xuống dưới, khiến Yến Duệ lập tức nhảy dựng lên.
"Anh định sờ vào đâu!!"
"Được rồi, tôi không trêu nữa." Lăng Hạo thu tay lại, giọng điệu nhượng bộ.
Lúc này Yến Duệ mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trên đùi Lăng Hạo, khuôn mặt đỏ bừng, cậu lập tức rời khỏi, một tay che miệng, tay còn lại kéo áo, nhìn Lăng Hạo đầy cảnh giác.
Lăng Hạo biết con thỏ nhỏ của hắn thực sự giận rồi, nhưng không ép cậu ở lại. Nụ hôn sâu vừa rồi đã giúp hắn giảm bớt bệnh tình.
Món ngon phải ăn từ từ, nếu không, hương vị sẽ mất đi.
"Nhưng lúc đó rõ ràng anh không đến." Yến Duệ nhớ rất rõ.
"Sao em biết tôi không đến?" Lăng Hạo tò mò, chẳng lẽ khi đó em ấy đã chú ý đến mình?
"Anh hỏi làm gì!"
Yến Duệ lúc này như một thùng thuốc súng sắp nổ, chỉ cần châm lửa là bùng cháy.
Lăng Hạo mỉm cười, tay chống cằm, cố tình không nhìn vào đôi tai đỏ hồng của Yến Duệ: "Tôi còn nhớ lần đầu gặp em, cậu đã làm một chuyện kinh thiên động địa."
Yến Duệ tò mò hỏi lại.