Cốt Truyện Lại Sụp Đổ Rồi, Nam Chính Bệnh Kiều Ôm Chặt Lấy Tôi

Chương 31: CEO mắc chứng cuồng da

Yến Duệ ngồi dậy từ ghế sofa, xỏ dép vào, cửa mở ra.

"Cậu Yến..."

"Có chuyện gì?" Yến Duệ nhìn Viên Hách bất ngờ nhìn Viên Hách.

Viên Hách bước sang một bên, lộ ra người đàn ông đứng phía sau.

Lăng Hạo lúc này đang tựa vào tường, quần áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, thở dốc, mái tóc vốn được chăm chút kỹ lưỡng giờ xẹp xuống, trông khác xa với hình ảnh thường ngày đầy lịch lãm và lạnh lùng trong bộ vest.

Trông hắn có chút đáng thương.

"Anh ta bị sao vậy?" Bất kỳ ai nhìn vào cũng biết tình trạng của Lăng Hạo lúc này không bình thường.

Chưa đợi Yến Duệ trả lời, Lăng Hạo đã nhào vào ôm chầm lấy Yến Duệ.

"Anh làm sao vậy?" Yến Duệ bị hành động của hắn làm cho luống cuống.

Viên Hách đứng một bên nhìn, chân cọ cọ đất vì ngượng ngùng.

"Tôi đã đưa người đến rồi, tôi đi trước đây." Viên Hách dặn dò vài câu rồi vội vã rời đi.

"Này, anh..." Yến Duệ còn muốn hỏi có chuyện gì, nhưng Viên Hách đã biến mất vào hành lang.

Lăng Hạo lúc này vẫn đang vùi mặt quanh cổ Yến Duệ, như một đứa trẻ lạc đường tìm được nơi trú ẩn, tay hắn ôm chặt lấy Yến Duệ.

Thật dễ chịu, thật sự quá dễ chịu.

Sao em ấy lại thơm đến vậy, có ngửi cả đời cũng không chán.

Khi Yến Duệ đang định nghĩ cách làm sao để gỡ hắn ra, Du Du từ thang máy bước ra.

Nhìn hai người đang ôm nhau thắm thiết, cô ngạc nhiên đến mức miệng há hốc.

Không lạ gì mà vừa rồi cô nói đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng kia, còn tưởng mình hoa mắt.

Nhưng nhìn tình cảnh của hai người bây giờ, chắc là đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, mức độ quấn quýt còn hơn cả bạn trai cô nữa!

Thật đáng ghen tị!

Hôm qua cô cũng thấy tin nóng, còn bình luận bên dưới, không ngờ một người đẹp trai lại có một mặt như thế này.

Không giống như bạn trai cô, bây giờ đến ôm cũng chẳng muốn ôm cô nữa.

Du Du chép miệng, mỉm cười với Yến Duệ: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."

Nói xong, cô chạy nhanh qua, mở cửa phòng bên cạnh và đóng cửa cái "rầm" một cái.

Yến Duệ đờ đẫn đứng yên tại chỗ, máy móc đóng cửa lại.

Giờ trong mắt người khác, chắc cậu đã chứng thực tin đồn trên mạng rồi.

Nhìn Lăng Hạo đang ôm chặt không buông, lần đầu tiên Yến Duệ cảm thấy bực mình.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Sau khi đã hấp thụ đủ lượng nhiệt từ Yến Duệ, ánh mắt của Lăng Hạo có phần tỉnh táo hơn.

"Tôi bị bệnh." Lăng Hạo trông thật đáng thương.

"Anh bị bệnh thì nên đi gặp bác sĩ." Yến Duệ không tin lời hắn.

"Tôi đã đi rồi, vô ích thôi."

Yến Duệ nhíu mày, gương mặt đầy vẻ suy tư, "Chẳng lẽ tìm tôi thì có ích sao? Tôi chỉ là một nhϊếp ảnh gia, tôi đâu có biết chữa bệnh."

"Có ích." Chưa kịp nói hết câu, Lăng Hạo đã ngắt lời, "Chỉ có em mới có ích."

Ánh mắt Lăng Hạo đầy chân thành, khiến Yến Duệ bất giác run rẩy.

Lòng cậu như mặt hồ phẳng lặng bỗng dưng bị ném vài viên sỏi, gợn sóng lan ra khắp nơi.

"Chỉ có em mới chữa khỏi cho tôi." Lăng Hạo nhẹ nhàng vuốt lưng Yến Duệ, giọng nói thì thầm như tiếng trò chuyện giữa những người yêu nhau.

Yến Duệ run rẩy nắm lấy tay hắn, lắp bắp: "Anh bị bệnh gì?"

"Thật sự em muốn biết sao." Lăng Hạo nhìn thẳng vào cậu, chỉ sau ba giây, Yến Duệ đã muốn trốn chạy.

Lăng Hạo kéo đầu cậu lại, ánh mắt dừng lại ở khóe môi cậu.

"Bây giờ em muốn chạy cũng không kịp nữa, ai bảo em là thuốc của tôi…"

Nghe những lời Lăng Hạo nói, lòng Yến Duệ như có sóng dữ cuồn cuộn nổi lên.

Tình tiết hoàn toàn thay đổi, cậu đột nhiên có "hào quang nữ chính"!

Thảo nào…

Thảo nào...

Yến Duệ nhớ lại những khoảnh khắc với Lăng Hạo, mọi dấu vết đều có thể tìm ra.

Thảo nào ngay lần đầu gặp đã đưa cậu về nhà chăm sóc chu đáo, dịu dàng đối xử; thảo nào khi cùng nhau ăn uống với ba người, ánh mắt hắn lại như vậy; thảo nào lại hỏi sao cậu không gọi cho hắn...

Tưởng chừng chỉ là tình cảm anh em thuần khiết, giờ mới biết người đàn ông này muốn "lên giường" với cậu!

Yến Duệ cảm thấy buồn nôn, đẩy Lăng Hạo ra, giọng nói đầy sự kinh ngạc: "Anh biết anh đang nói cái gì không!"

Dù Yến Duệ không có ý kiến gì về chuyện đàn ông yêu nhau, nhưng cậu không thích đàn ông! Huống hồ, đây còn là nam chính!

Toàn thân Yến Duệ cảm thấy không ổn.

"Tôi biết, tất nhiên tôi biết." Lăng Hạo kéo cậu lại, "Tôi biết mọi thứ."

Yến Duệ há hốc miệng, không tin nổi những gì mình đang nghe.

"Anh biết mà vẫn làm thế này..."

"Em yêu, đừng có biểu cảm đó." Ánh mắt Lăng Hạo tối lại, ngón cái vuốt nhẹ lên má Yến Duệ.

"Cút đi, cút ngay!" Cảm giác tê tê từ mặt truyền đến, choáng váng trong lòng Yến Duệ nhanh chóng chuyển thành xấu hổ.

Bỗng nhiên, khuôn mặt Lăng Hạo tiến lại gần hơn.