"Tại sao không gọi điện cho tôi?"
Yến Duệ: ?
Tôi gọi điện cho anh làm gì, chúng ta thân thiết lắm à?
Tất nhiên, Yến Duệ vẫn hiểu ý, “Tôi... bận quá.”
“Vậy tại sao ngay cả một tin nhắn cũng không có?” Lăng Hạo tiếp tục truy hỏi.
Yến Duệ cảm thấy hơi khó hiểu, “Anh đến đây chỉ vì chuyện này thôi à?”
Lăng Hạo nhìn cậu thêm lần nữa rồi lắc đầu.
“Anh nói thẳng vào trọng tâm đi, tôi buồn ngủ quá.” Yến Duệ nhìn lơ đãng xung quanh, nói xong còn ngáp một cái.
“Tôi muốn nuôi một con vật.”
“?”
“Ừm.”
“Nó dường như không thích tôi lắm.”
Chỉ vậy thôi sao? Yến Duệ muốn trợn mắt 99+ ngay lập tức, nhưng tình thế ép buộc, Yến Duệ bắt buộc phải cười nịnh nọt.
“Thích thì cứ nuôi thôi, thú cưng không cần quan tâm đến suy nghĩ của chủ, chỉ cần chăm sóc tốt ba bữa một ngày, rồi sẽ có ngày nó chấp nhận anh thôi.”
“Nhưng nó thích chạy lung tung, mỗi lần đều làm tôi bực mình.” Lăng Hạo như thể bị vấn đề này làm phiền.
“Vậy thì nhốt lại.” Yến Duệ ngáp ngắn ngáp dài, buồn chán.
“Nhưng nếu thú cưng không vui thì sao?”
“Nhốt vài ngày rồi nó sẽ quen thôi.”
Cậu thật sự rất buồn ngủ, tại sao phải hỏi cậu những câu đơn giản thế này, đừng hành hạ cậu nữa được không.
Vừa lo lắng cho nữ chính, giờ nam chính lại gặp vấn đề, thực sự cậu nghi ngờ liệu mình có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này hay không.
Nghe được câu trả lời mong muốn, khóe miệng Lăng Hạo khẽ cong lên, để lộ một nụ cười hài lòng.
“Tôi hiểu rồi.”
Yến Duệ: ?
Nam chính có phải do nữ chính bị thương mà bị sốc đến nỗi đầu óc có vấn đề không?
Ánh mắt khinh miệt của Yến Duệ bị Lăng Hạo phát hiện.
Yến Duệ lập tức đổi sắc mặt, “À này, không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
“Sao lại không có chuyện gì!” Lăng Hạo nheo mắt.
“Còn chuyện gì nữa?” Yến Duệ thận trọng dò hỏi, cố tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Đi thôi.” Lăng Hạo đút tay vào túi.
“Đi đâu?”
“Cứ đi theo là được.”
"Tôi..." Không muốn đi, Yến Duệ một lần nữa bị ánh mắt của Lăng Hạo làm cho câm nín.
Nhìn Yến Duệ lề mề phía sau, Lăng Hạo lại nắm lấy tay cậu.
"Làm gì vậy?" Yến Duệ dùng sức, nhưng không thể thoát ra.
"Em đi chậm quá." Lăng Hạo không ngoái đầu lại, giữ chặt tay cậu không buông.
"Tôi sẽ đi nhanh hơn, anh thả tay ra trước." Yến Duệ dùng tay còn lại để gỡ tay mình ra, nhưng sức của Lăng Hạo quá lớn, nên hoàn toàn vô ích.
Khi gần thoát được, Lăng Hạo lại nắm lấy tay kia, "Em muốn tôi trói cả hai tay em lại không?"
Yến Việt đối diện với ánh mắt đậm ý cười của Lăng Hạo, cảm giác xấu hổ và tức giận tràn dâng tới tận đỉnh đầu, "Thả tôi ra ngay!"
Lăng Hạo nhìn đôi tai dần đỏ lên của Yến Duệ, bật cười nhẹ.
Yến Duệ bực đến mức suýt buột miệng chửi thề.
"Đừng giãy giụa, nếu em còn cựa quậy, tôi sẽ vác em lên vai mà đi."
Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Lăng Hạo, Yến Duệ chắc chắn rằng nếu mình không nghe lời, Lăng Hạo sẽ thực sự làm vậy.
Lăng Hạo kéo tay Yến Duệ, bình thản đứng ở lề đường.
Yến Duệ nhìn quanh, thấy ánh mắt tò mò của đám đông, cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất ngay lập tức.
"Trời ơi, đẹp trai quá." Hai cô gái trẻ thì thầm, ánh mắt dán vào hai người họ.
"Vóc dáng, gương mặt này, có phải là ngôi sao vừa mới nổi không?" Lý Lệ nuốt nước bọt, lo sợ nước bọt sắp chảy đầy đất.
"Còn đẹp hơn cả ngôi sao ấy chứ!" Người phụ nữ bên cạnh cũng không kìm nổi, nghĩ đến gương mặt xuề xòa của bạn trai mình, cô tức giận mắng, "Tôi về sẽ chia tay với anh ta."
Trong chốc lát, đám đông gồm cả nam lẫn nữ đều đứng lại nhìn.
Lý Lệ càng nhìn càng thích thú, thở dài, "Không tìm nổi một điểm nào để chê cả."
Nhìn hai người họ nắm chặt tay nhau và bầu không khí giữa họ không ai có thể chen vào được, cô gái khác thở dài, "Chúa ơi, sao những người đàn ông đẹp thế này lại thành một đôi, không thể chia một người cho tôi được sao!"
Yến Duệ tuyệt vọng, cậu còn không thể nghe thấy bất kỳ lời nói nào xung quanh, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Mười phút sau, hai người ngồi trên xe.
"Tới Cung Đình Hiên."
Yến Duệ cảm nhận nhiệt độ truyền từ tay người đàn ông sang tay mình, cậu lúng túng nói, "Anh có thể buông tay rồi."
"Không." Lăng Hạo từ chối ngay lập tức.
Hai người cứ nắm tay như vậy, Yến Duệ cảm nhận được mồ hôi đang chảy ra từ lòng bàn tay của Lăng Hạo.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình và tay Lăng Hạo nắm chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu.
Cậu... dường như cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.
"Anh đưa tôi đi ăn à?" Khi các món ăn đã được dọn ra, Yến Duệ hỏi.
"Còn nhớ sau lần em say rượu, tôi đưa em về, tôi đã nói gì không?" Lăng Hạo rót một ly trà đưa cho Yến Duệ, rồi hắn tự rót cho mình một ly, từ từ thưởng thức.
Yến Duệ nghĩ một lát, "Anh nói là mời anh ăn cơm..."
"Em không chủ động mời tôi, nên tôi tự mình đến." Lăng Hạo đặt ly trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Yến Duệ.