"Nhưng mà..." Yến Duệ còn định phản bác, nhưng đã bị Lăng Hạo chặn lời.
"Chẳng lẽ em không muốn có chồng sao? Chồng có thể giúp em làm mọi thứ." Lăng Hạo khẽ giọng dụ dỗ.
"Thật không? Chồng có thể làm mọi thứ ư?" Yến Duệ ngẩng mặt, gương mặt thanh tú như hoa đào, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Cảm nhận được sự lệ thuộc và khát khao của cậu, Lăng Hạo cảm thấy một luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có, một cơn kɧoáı ©ảʍ từ xương cụt chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.
"Tất nhiên rồi, bảo bối, em muốn gì, chồng đều đồng ý. Chỉ cần em gọi anh một tiếng "chồng" thôi." Lăng Hạo tiến sát lại, gương mặt gần kề Yến Duệ đầy mời gọi.
Hai người đối diện nhau, khoảng cách chỉ chưa đến nửa ngón tay, hơi thở của nhau đều cảm nhận được rõ ràng.
Không thể phủ nhận, các đường nét trên gương mặt Lăng Hạo hoàn hảo không chê vào đâu được, kết hợp với khuôn mặt góc cạnh, trông giống hệt như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Nhìn gần lại càng ấn tượng hơn.
"Sao hả, một người chồng như vậy em có muốn không?" Lăng Hạo không ngờ có ngày hắn lại phải dùng sắc đẹp để đổi lấy một tiếng gọi thân mật.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác hân hoan khó tả.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy nhan sắc của mình cũng có tác dụng.
Yến Duệ hơi chóng mặt, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để phán đoán: "Chồng?"
Thấy đối phương không phản ứng, Yến Duệ lại gọi thêm một lần nữa.
Khi nghe thấy hai chữ "chồng", não Lăng Hạo lập tức như bị đơ, giống như một chiếc máy tính siêu tốc độ đang bị tấn công bởi virus.
Hắn có chút không tin vào tai mình, giọng nói run rẩy: "Gọi thêm một lần nữa đi."
Yến Duệ cảm thấy phiền phức, rõ ràng đã nói chỉ cần gọi một lần là sẽ đồng ý, vậy mà giờ lại không chịu giữ lời. Cậu bĩu môi, cảm thấy ấm ức.
"Em gọi thêm một lần nữa thôi, cho dù em có muốn mặt trời, anh cũng sẽ hái nó xuống cho em." Lăng Hạo kích động nắm lấy tay cậu, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt đầy mong đợi.
Thế nhưng Yến Duệ không chịu tiếp tục.
Trong mắt cậu, người này đúng là một kẻ nói dối! Không thể tin được!
Bất kể Lăng Hạo nói gì, Yến Duệ đều không động lòng.
Cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu, Lăng Hạo vẫn chưa nghe được điều mình muốn.
Sáng hôm sau
Hàng mi dài khẽ rung rinh, đôi mắt từ từ mở ra.
Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Yến Duệ bỗng cảm thấy giật mình. Cậu lại uống say nữa rồi sao?
Đầu cậu đau nhức, nhưng vẫn nhớ mơ hồ vài chuyện trước khi say.
Giảo Vân, con bé lừa đảo, rõ ràng nói là không có cồn mà!
Yến Duệ nheo mắt, tức giận không nguôi. Khi cậu định ngồi dậy, chợt phát hiện có điều gì đó không đúng.
Một luồng hơi ấm từ ngực truyền đến, Yến Duệ cúi xuống, thấy một cánh tay rắn chắc, đầy cơ bắp đang gối ngay trước mặt cậu.
Yến Duệ cứng đờ, quay sang nhìn chủ nhân của cánh tay đó và chạm phải một đôi mắt lờ đờ mới thức dậy.
"Tỉnh rồi à." Giọng Lăng Hạo khàn đặc, mang theo âm hưởng của buổi sáng.