Cốt Truyện Lại Sụp Đổ Rồi, Nam Chính Bệnh Kiều Ôm Chặt Lấy Tôi

Chương 13: CEO mắc chứng cuồng da

Quay lại phòng bao, Yến Duệ phát hiện Lăng Hạo đã không còn ở đó.

Trước mặt cậu xuất hiện hàng loạt chai rượu đủ loại. Kiều Vân còn lấy thêm hai chiếc ly nữa, nhìn bàn đã không còn chỗ đặt thêm chai nào, cô hài lòng gật đầu.

Yến Duệ nhìn đống rượu, vô thức nhớ lại cái ngày tỉnh dậy ở nhà Lăng Hạo, mồ hôi lạnh chợt túa ra sau lưng.

"Cô mang nhiều rượu như thế này để làm gì?"

"Cậu cứ nhìn đi." Kiều Vân pha trộn mấy chai rượu với nhau, tạo thành một màu sắc đẹp mắt.

"Thật kỳ diệu."

"Thử chút không?" Kiều Vân cười, đưa ly rượu cho Yến Duệ.

Yến Duệ lắc đầu mạnh mẽ, thề sẽ không uống rượu nữa.

"Không có cồn đâu."

Yến Duệ nhìn cô, tỏ vẻ nghi ngờ.

"Tôi lừa cậu làm gì? Lăng Hạo không phải nói là lúc về sẽ mang cậu theo sao, tôi nào dám động tay động chân với cậu." Kiều Vân chẹp miệng, giọng điệu tỏ vẻ uất ức.

Nhìn vẻ mặt uỷ khuất, cắn môi của Kiều Vân, lòng tốt vô hạn của Yến Duệ lại trỗi dậy.

"Thật sự không có cồn?"

"Cậu uống thử là biết mà."

Yến Duệ nhấp một ngụm, phát hiện hương vị không khác gì bia sữa, chỉ là mùi sữa nặng hơn.

Nhìn Yến Duệ uống xong ly rượu, trong góc khuất không ai nhìn thấy, khóe miệng Kiều Vân nhếch lên.

Xin lỗi nhé, em trai, để giữ được quán bar nhỏ của chị, chị đành làm cậu thiệt thòi một chút vậy.

Khi Lăng Hạo quay lại, Yến Duệ đang ôm chai rượu, ngồi ngơ ngác trên sofa cười ngây ngô.

Kiều Vân nhìn thấy Lăng Hạo liền cẩn thận tiến lại gần, viện một lý do cực kỳ tệ: "Không cẩn thận uống quá chén."

Lăng Hạo hơi nheo mắt nhìn cô một cách đầy ẩn ý, khiến Kiều Vân suýt không giữ nổi nụ cười.

"Lần sau, đừng làm như vậy nữa."

Mặc dù hắn cũng rất thích nhìn Yến Duệ say rượu, nhưng biết rằng cậu sẽ đau đầu khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hắn không muốn cậu phải chịu khổ.

Nói xong, Lăng Hạo liền bế Yến Duệ lên, bước nhanh ra ngoài. Trợ lý Viên đang đi tìm người còn chưa kịp hết sốc, liền vội vàng chạy theo sau.

Nhìn bóng lưng họ rời đi, Kiều Vân thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt vừa rồi, cô còn tưởng mình sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống.

"Nhưng mà, thật sự rất đẹp trai!"

Hơn nữa, theo cô thấy, Lăng Hạo cũng rất mạnh mẽ, không biết em trai có chịu nổi không đây.

Trên tầng hai, Mạnh Điềm đứng ở cửa, nhìn Lăng Hạo bế Yến Duệ rời đi, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Mạnh Điềm đến quán bar Dạ Sắc sớm hơn hai tiếng. Theo diễn biến của kiếp trước, thời điểm này mới là lúc Lăng Hạo đến để bàn chuyện hợp tác. Không ngờ cô ngồi chờ sẵn lại bị bất ngờ đánh bại.

Cô không gặp người xuyên không, nhưng lại phát hiện một thông tin quan trọng hơn.

Đôi mắt cô đong đầy những suy nghĩ sâu xa.

Yến Duệ khi say vô cùng ngoan ngoãn, gương mặt đỏ bừng, cuộn tròn trong lòng Lăng Hạo, thỉnh thoảng cười khúc khích.

"Sao lại không biết nghe lời như vậy." Lăng Hạo vuốt ve gương mặt cậu, cảm giác ngưa ngứa khiến Yến Duệ lập tức đẩy tay ra.

Lăng Hạo khẽ cười, nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn nhẹ. Tay kia vòng qua người cậu, giữ chặt để cậu không ngã xuống.

Bầu không khí dần chuyển hướng mất kiểm soát.

Viên Hách lên tiếng không đúng lúc: "Tổng giám đốc Lăng, về công ty hay về nhà ạ?"

Theo lịch trình, họ còn một cuộc họp báo cáo, nhưng vì Lăng Hạo bất ngờ đến quán bar Dạ Sắc nên cuộc họp bị hoãn lại.

Hiện tại, trong tình huống này, thực sự không tiện nói ra, nhưng cuộc họp rất quan trọng, liên quan đến thành tích kinh doanh nửa cuối năm của công ty, khiến Viên Hách buộc phải hỏi.

"Về nhà."

Nhà, về nhà.

Giọng Lăng Hạo nhẹ nhàng, nhưng Viên Hách vẫn nghe ra chút niềm vui trong đó.

Làm sao cuộc họp quan trọng hơn Yến Duệ được! Tiền có thể kiếm mãi, nhưng Yến Duệ chỉ có một.

Ánh mắt Lăng Hạo nhìn Yến Duệ quá nóng bỏng, khiến người lái xe như Viên Hách cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Lăng Hạo nhẹ nhàng đặt Yến Duệ lên giường, tay nới lỏng cổ áo, tiện thể cởi vài cúc áo, để lộ bộ ngực săn chắc và xương quai xanh rõ ràng dưới ánh sáng.

Yến Duệ nằm sấp trên giường, cảm thấy khó chịu nên lật người.

"Nóng."

Có kinh nghiệm từ lần trước, hôm nay việc thay đồ diễn ra rất suôn sẻ.

"Sao hôm nay lại ngoan thế này." Lăng Hạo thầm nghĩ, còn định trêu chọc một chút.

Yến Duệ nằm trên giường như con cá mặn, mặc bộ đồ ngủ lụa đen, làn da trắng mịn càng trở nên nổi bật. Chiếc áo rộng thùng thình khiến vòng eo thon gọn càng rõ rệt.

Cậu đột nhiên giơ tay lên, Lăng Hạo lập tức ghé sát: "Sao thế, khát nước à?"

Lăng Hạo cầm ly nước định đưa cho cậu uống.

"Anh là ai, sao lại ở nhà tôi." Giọng Yến Duệ khàn khàn, kết hợp với biểu cảm ngơ ngác của cậu trông vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh.

Lăng Hạo đặt ly nước xuống, cúi đầu cười khẩy.

"Anh là chồng tương lai của em."

"Chồng?" Ánh mắt Yến Duệ lộ vẻ bối rối, "Thật không?"

"Thật." Lăng Hạo nghiêm túc đáp.

Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không bao giờ buông tay. Ngay từ lần đầu gặp, hắn đã xác định như vậy.