Họa vô đơn chí, buổi sáng Quý Niệm Thanh còn đang lo lắng vì việc bị mất hợp đồng, vốn đang suy nghĩ làm thế nào để lấy lại, kết quả buổi chiều liền nghe tin Trần tổng đã cùng Trì Ẩm Đông ký hợp đồng.
Cô cảm thấy vô cùng bất lực.
Quý Niệm Thanh nghiến răng tức giận, Trì Ẩm Đông sao lại có thể ký được hợp đồng trong vòng nửa ngày như vậy?
Cả ngày Quý Niệm Thanh cảm thấy chán nản, tự hỏi thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định buổi tối đi tìm Trì Ẩm Đông.
Sau giờ tan tầm, Quý Niệm Thanh xách túi ra khỏi công ty. Tài xế là lái xe của Quý gia, thấy cô ngồi vào trong xe với vẻ mặt không vui, cũng không dám quấy rầy.
"Ông có biết nhà của Trì Ẩm Đông không?"
"Tôi biết."
Tài xế không nhiều lời liền lái xe đi.
Xe rời khỏi khu phố sầm uất, hướng thẳng ra ngoại ô. Sau một hồi rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng tới một khu biệt thự xa hoa.
Quý Niệm Thanh trong lòng thầm nghĩ sẽ không bao giờ mua một căn nhà ở nơi này. Quá yên tĩnh, quá hẻo lánh, không sôi động một chút nào.
Cô không biết Trì Ẩm Đông nghĩ gì, mua chỗ này để dưỡng già sao?
Sau khoảng nửa giờ lái xe, tài xế dừng lại trước cổng lớn nhà Trì Ẩm Đông.
Quý Niệm Thanh vừa nhìn thấy đã biết khó để vào, chỗ này có cổng lớn, buổi sáng Du Băng lái xe tới đã có người chào hỏi.
Cô tiện đi vào nơi này, có phải là nên nói với Trì Ẩm Đông một tiếng không?
Quý Niệm Thanh xấu hổ định hỏi tài xế, nhưng chưa kịp mở miệng thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Tài xế không một chút do dự, lái xe thẳng đến cổng nhà Trì Ẩm Đông.
Quý Niệm Thanh bước xuống xe, ánh mắt nhìn về phía cửa kính phòng khách bên kia, tuy đã kéo rèm cửa mỏng, nhưng vẫn nhìn ra được bên trong còn có ánh đèn.
Lúc này chắc Trì Ẩm Đông cũng về nhà rồi.
Quý Niệm Thanh tiến lên gõ cửa.
Ngay sau đó có tiếng bước chân dồn dập vang lên, dì Lý xuất hiện trước mặt cô, bà mỉm cười hỏi: "Tiểu Quý, con đã về rồi! Cơm đã chuẩn bị xong, đang đợi con về ăn!"
Quý Niệm Thanh mỉm cười gượng gạo, nghĩ thầm cô còn chưa nói lý do tới đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân lại đi vào trong nhà.
Ánh mắt lướt qua phòng khách một cái liền nhìn thấy Trì Ẩm Đông đang từ trên sô pha đứng dậy.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trì Ẩm Đông vẫn mặc bộ đồ công sở, vét đen bó sát, quần ống rộng tối màu, vẻ mặt lười biếng. Bên trong bộ vét là áo sơ mi trắng vừa vặn được thắt nút đến tận cổ, thoạt nhìn có vẻ hơi cấm dục.
Rõ ràng Trì Ẩm Đông là một người rất quan tâm chi tiết, bộ vét không hoàn toàn màu đen, túi áo có một bông hoa phượng hoàng rất tinh xảo, hẳn là được thêu, bông hoa rất nhỏ, lớn nhất chỉ bằng hai lần móng tay cái, nhưng lại dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Ánh mắt Quý Niệm Thanh dừng lại trên khuôn mặt Trì Ẩm Đông, mái tóc đen dài mềm mại buông trên vai, gọng kính nhỏ đeo trên mũi, bình thường Trì Ẩm Đông không đeo kính, có lẽ chỉ ở nhà mới mang.
Nhưng chiếc kính không thể che giấu được vẻ đẹp của Trì Ẩm Đông, trái lại làm Trì Ẩm Đông trông vừa trí thức vừa lạnh lùng.
Trong vài giây ngắn ngủi đó, Quý Niệm Thanh mặt không đổi sắc, nhưng lại đánh giá Trì Ẩm Đông một cách kỹ lưỡng.
Thật ra Quý Niệm Thanh rất ít khi nhìn Trì Ẩm Đông, nhưng không biết vì sao đột nhiên cô có chút tò mò.
Quý Niệm Thanh không thể phủ nhận Trì Ẩm Đông rất đẹp. Nhưng đẹp không phải là tất cả.
Dì Lý kéo ghế nhiệt tình nói: "Tới đây, cơm đã xong, mau tới ăn."
Quý Niệm Thanh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô đến tìm Trì Ẩm Đông để nói chuyện, không phải để ăn cơm.
Quý Niệm Thanh định mở miệng nói gì đó, nhưng Trì Ẩm Đông đã lên tiếng trước, nói: "Có chuyện gì ăn cơm xong lại nói."
Trì Ẩm Đông dẫn đầu đi đến bàn ăn, theo dì Lý kéo ghế ngồi xuống.
Quý Niệm Thanh vẫn đứng tại chỗ, dì Lý cho rằng cô ngượng ngùng, chủ động kéo cô tới ăn cơm.
Đối với sự nhiệt tình này, Quý Niệm Thanh thật sự không có cách chống cự, nói trắng ra là khó có thể từ chối.
Ở công ty cả ngày cũng đã mệt mỏi, đương nhiên là đói bụng, vì vậy cô cũng không nhiều lời, để túi xuống, đến bàn ăn bên cạnh cùng nhau ăn cơm.
Quý Niệm Thanh vừa ngồi xuống, ánh mắt vô tình đảo qua bàn ăn, dì Lý nấu bốn món ăn mặn và một món canh, không ngờ tất cả đều là những món cô thích ăn.
Xương sườn hấp, trứng hoạt tôm bóc vỏ, một đĩa cá hoa vàng thiêu đậu hủ, canh mướp hương. Quan trọng nhất chính là, có món thịt Đông Pha cô thích!
Quý Niệm Thanh kinh ngạc, nhưng không thể hiện cảm xúc gì.
Trì Ẩm Đông cầm đũa, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."
Dì Lý bắt đầu gắp thức ăn cho Quý Niệm Thanh, ngoài miệng nói: "Tiểu Quý, mau ăn đi. Những món này đều là đại tiểu thư bảo dì làm cho con, cũng không biết con có thích hay không."
Trì Ẩm Đông mới vừa gắp một miếng thịt Đông Pha, nghe Lý dì nói vậy, nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Quý Niệm Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ nghĩ đến thịt Đông Pha, bắt đầu ăn cơm.
Dì Lý đã chăm sóc Trì Ẩm Đông nhiều năm như vậy, Quý Niệm Thanh cảm thấy Trì Ẩm Đông là một người khó tính, nhất định dì Lý nấu ăn hẳn là rất ngon.
Quả nhiên khi miếng thị Đông Pha đưa vào miệng, hương vị thật đậm đà, cắn ở trong miệng mềm ngon mà không nát. Quý Niệm Thanh cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, thức ăn ngon chính là liều thuốc chữa bệnh.
"Tiểu Quý, con cảm thấy như thế nào?"
Quý Niệm Thanh gật gật đầu, cười nói: “Thật sự ăn rất ngon."
"Vậy con ăn nhiều một chút."
"Vâng."
Quý Niệm Thanh nói chuyện với dì Lý rất vui vẻ, còn Trì Ẩm Đông thì chỉ im lặng ăn cơm.
Quý Niệm Thanh mới ăn được một nửa thì Trì Ẩm Đông buông đũa, nhàn nhạt nói: "Con ăn xong rồi, mọi người tiếp tục ăn."