Một buổi trưa đầu mùa xuân, tại dinh thự Quý gia.
Suối trong hồ nước theo tiếng nhạc nhẹ nhàng phun lên tượng đá ở giữa hồ, mấy người làm vườn đang tỉa những bông hoa trở nên gọn gàng đẹp mắt.
Hành lang dài, gấp khúc, bên trong dinh thự được trang trí trang nghiêm và lộng lẫy.
Quý Niệm Thanh lười biếng nằm dài trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, thoải mái tắm nắng.
Mái tóc đen tùy ý hỗn độn rơi trên gối dựa bên cạnh, gần trưa ánh nắng chiếu xuống sàn nhà trong phòng khách, ấm áp rơi trên mái tóc mềm mại của cô, kéo dài đến cổ, mỗi tấc da thịt đều bóng loáng như ngọc.
Có lẽ ánh nắng quá chói, Quý Niệm Thanh cảm thấy đuôi mắt hơi khó chịu. Cô chậm rãi mở to mắt, đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia không vui.
Quý Niệm Thanh nhắm mắt lại, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng nhấc che mắt lên, nói: "Kéo rèm lên giúp tôi."
Quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh Quý Niệm Thanh tiến lên một bước, khom lưng một cách khiêm tốn nhưng vẫn chưa kéo rèm lên như cô yêu cầu.
"Quý tiểu thư, ông ngoại đã về rồi."
Quý Niệm Thanh nhanh chóng xoay người từ trên sô pha ngồi thẳng dậy.
"Nhanh như vậy đã trở về?"
"Cô ngủ đã hai giờ rồi."
Vừa dứt lời, từ ngoài sảnh truyền đến một thanh âm. Quý Niệm Thanh thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu hai, chỉ kịp nói với quản gia:
"Ông cứ tiếp đón họ trước, tôi thay quần áo rồi xuống ngay."
Quý Niệm Thanh mới lên lầu không lâu thì có mấy người trung niên đã đi vào, đứng vây quanh một ông lão. Ông lão thoạt nhìn đã cao tuổi nhưng tinh thần phấn chấn, tay cầm gậy.
Quản gia đứng bên cạnh định đỡ ông dậy, nhưng đôi tay kia mới đưa tới đã bị gạt đi. Quý Huy Long nhìn quanh phòng khách không thấy ai, trong miệng bất mãn thở dài, quay qua quản gia hỏi: "Niệm Thanh đâu?"
Quản gia chỉ lên lầu hai, nói: "Cô ấy đang ở trên lầu, lập tức liền..."
Lời nói còn chưa dứt, một giọng nói thanh thúy từ trên lầu hai vọng xuống: "Ông ngoại!"
Những người đứng trong phòng nghe tiếng nói đều ngẩng đầu lên, Quý Niệm Thanh mặc một chiếc váy dài màu đen đang đứng ở ban công. Tóc cô búi cao để lộ chiếc cổ thon dài và mặt dây chuyền mã não lấp lánh. Đôi môi đầy đặn được tô màu đỏ đậm càng thêm quyến rũ.
Vừa nói chuyện Quý Niệm Thanh vừa chậm rãi xuống lầu, đến trước mặt ông ngoại, vẻ mặt càng thêm tươi cười.
Hai cánh tay mảnh khảnh vươn ra ôm ông ngoại thật chặt.
Quý Huy Long nhìn cô với ánh mắt trìu mến, rõ ràng là rất yêu thương cô.
"Niệm Thanh, có nhớ ông ngoại không?"
"Con rất nhớ ông!" Quý Niệm Thanh mỉm cười, nhưng khi cô nhìn ra ngoài cửa lớn thì thấy một chiếc xe của Trì gia đang từ từ rời đi, nụ cười trên môi vụt tắt.
Mặc dù không định hỏi, nhưng Quý Niệm Thanh vẫn là trái lương tâm: "Mấy ngày nay tới Trì gia chơi, ông ngoại cảm thấy thế nào?"
Quý Huy Long tươi cười nói: "Ở nhà bọn họ rất vui vẻ! Hơn nữa chị gái lớn của con ở bên kia cũng rất được yêu quý. Đúng rồi, Niệm Thanh, ông ngoại có tin vui muốn nói với con."
Quý Niệm Thanh mím môi thầm nghĩ, từ Trì gia trở về có thể mang tin tức gì tốt chứ.
Cô gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, cười nói với những người đang đứng bên cạnh ông ngoại: "Cậu hai, cậu ba, dì tư, mau ngồi đi."
Ba người được nhắc tới đều là những nhân vật có tiếng trong thành phố.
Nhắc tới thành phố A, mọi người đều nghĩ ngay tới Quý gia, cùng lúc cũng nghĩ tới một tên tuổi khác, đó chính là Trì gia. Ở thành phố lớn, người ta thường nghĩ những gia đình có gia thế sẽ luôn đối chọi nhau, nhưng hai gia đình này lại có mối quan hệ rất hòa thuận.
Mấy năm trước anh cả Quý gia kết hôn với em gái thứ hai của Trì gia. Ba tháng trước, con trai thứ ba của Trì gia lại yêu chị cả của Quý gia.
Mọi người đều cảm thấy hai gia đình này rất thú vị, họ thích nhau đến mức không thể rời xa. Có lẽ do hai gia đình có chung một sở thích.