"Chậc chậc," Trình Dư lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ nói: “Xin lỗi mà nói thẳng nhé, họ là bố mẹ tôi chứ không phải của chú. Nhiều năm rồi tôi nhìn cũng chán rồi. Chú vẫn chưa diễn đủ sao?”
Nói xong, Trình Dư cũng lười để ý đến phản ứng của Triệu Kim Chuỳ, đi thẳng lên lầu. Ở chỗ ngoặt tầng hai, cậu đối mặt với Trình Thao, người đang trốn trong góc nghe lén. Trình Dư bước chân khựng lại một chút, định vòng qua Trình Thao để tiếp tục đi lên thì bị Trình Thao kéo tay, đẩy lên phòng ngủ tầng ba.
“Anh làm gì vậy?” Trình Dư cau mày, đẩy Trình Thao ra với vẻ mặt khó chịu: “Lén lén lút lút.”
“Anh lo lắng em vừa rồi nói năng mạnh mẽ quá, lát nữa sẽ bị bố mẹ mắng,” Trình Thao thở dài, đưa tay định xoa đầu Trình Dư: “Em nói xem tính em sao mà cứng đầu thế, không thể nói năng mềm mỏng chút à?”
Trình Dư khó chịu hất tay Trình Thao ra: “Chẳng thèm để ý đến anh, em đi ngủ đây.”
Trình Thao nhìn bóng lưng kiêu ngạo của em trai, không nhịn được mà mỉm cười.
Chương 8
Khi Trình Dư tỉnh dậy, trời đã tối. Căn phòng lờ mờ, gió đêm thổi rèm cửa bay qua bay lại, từng vệt ánh trăng xuyên qua khe rèm rọi vào, chiếu lên các món đồ nội thất trong phòng khiến bóng của chúng lờ mờ, chập chờn.
Trình Dư cuộn mình trong chăn, ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, lại một lần nữa xác nhận mình vẫn còn trong giấc mơ chưa tỉnh.
“Còn có cả tình tiết tiếp diễn nữa,” Trình Dư gãi má, đứng dậy xuống lầu.
Trình Khai Vận và vợ ngồi ở phòng khách trò chuyện cùng ông bà già, vừa xem tivi vừa nói chuyện. Nhìn thấy Trình Dư mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, mang dép lê đi lừ đừ xuống, Trần Linh Vận nhíu mày: “Ngày nào cũng chỉ biết ăn với ngủ, ban ngày mà cũng có thể ngủ cả ngày. Thật lãng phí thời gian. Còn nhỏ mà không có thói quen sống tốt gì cả. Ban ngày ngủ như thế rồi tối làm sao mà ngủ?”
Trình Dư không thèm liếc mắt, đi đến sau ghế sofa ôm vai ông ngoại bà ngoại: “Chào ông bà ngoại buổi tối.”
“Ôi~” Trần Tư Diễm mỉm cười vỗ vai Trình Dư: “Ngủ cả ngày rồi, có đói không? Có muốn ăn cơm tối không?”
Trình Dư ngủ đến nỗi đầu óc lơ mơ, cũng không thấy đói. Tiện tay vòng qua ghế sofa ngồi xuống giữa ông bà ngoại: “Con không đói, đợi thêm chút nữa đi.”
“Vậy đợi thêm một lúc nữa. Vừa hay anh con vẫn chưa làm xong bài tập.” Lâm Tố Phân nói, rồi cầm một miếng dưa hấu trên đĩa trái cây đưa cho Trình Dư: “Ăn chút hoa quả trước đi. Ngủ lâu thế, chắc khát nước lắm rồi.”
Trần Linh Vận tức tối lườm một cái: “Bố mẹ thật là chiều cháu quá.”
Rồi hỏi Trình Dư: “Sáng nay, mẹ thấy con nói chuyện với chú Triệu rất đâu ra đấy. Từ khi nào con lại hiểu rõ tình hình kinh tế như vậy?”
“Mỗi ngày xem thêm tin tức báo chí và tạp chí tài chính.” Trình Dư vừa ăn dưa hấu vừa trả lời: “Còn xem thêm các bài phân tích lại của những chuyên gia kinh tế và tài chính. Mấy chuyện lớn thế này, dù mười năm sau cũng không thể quên hết được.”
“Con nói mà cũng ra vẻ thế.” Trần Linh Vận hơi nhếch môi, lại dạy dỗ: “Dành nhiều thời gian và sức lực quan tâm đến mấy chuyện không cần thiết, mà không chịu học hành cho tử tế. Con phải biết bây giờ con vẫn là học sinh, nhiệm vụ chính của con là học tập. Không cần lo lắng trước mấy việc mà người lớn mới cần bận tâm. Đến lúc cần lo lắng, con cũng không tránh được đâu.”
Trình Dư không hứng thú gì, vứt miếng vỏ dưa hấu đi. Nghe Trần Linh Vận hỏi tiếp: “Hôm nay con có gọi điện cho Bùi Diên không?”
Trình Dư ngạc nhiên nhướng mày: “Con gọi cho anh ta làm gì?"
“Con làm người ta bị thương nặng như vậy!” Trần Linh Vận bực bội lườm một cái: “Cũng may là Bùi Diên rộng lượng, không so đo với con. Nhưng con cũng phải biết điều chứ. Nhà ta với nhà họ Bùi dù sao cũng là thế giao, mà tập đoàn Bùi Thị còn là nhà cung cấp nguyên liệu lớn nhất của C&C Trang Sức. Sáng nay con nói lý lẽ với người ta một đống, thế sao đến lượt mình lại không biết lấy mình làm gương?”
“Mẹ con nói đúng!” Trình Khai Vận cũng phụ họa bên cạnh: “Còn nữa, con nhất định phải chú ý đến cách nói năng của mình. Con vẫn là trẻ con, nói chuyện với người lớn không được vô lễ như thế. Gia giáo nhà họ Trình ta không cho phép con giậu đổ bìm leo. Đừng nghĩ là chú Triệu gặp khó khăn thì con coi thường người ta. Người ngoài nghe được sẽ không trách chú Triệu có lỗi, mà chỉ nói con không có giáo dưỡng.”
“Điều này thì có liên quan gì đến giáo dưỡng?” Trình Dư ghét nhất là vợ chồng Trình Khai Vận động một chút lại lấy giáo dưỡng ra mà nói: “Con ghét Triệu Kim Chuỳ là vì người này nhân phẩm không tốt, năng lực cũng không có, từ đầu đến chân chẳng có chút gì làm con ngưỡng mộ. Chúng ta cứ bàn chuyện chính sự, đừng mỗi lần nói chuyện là lại nâng cao quan điểm thế này được không?”
“Con xem thái độ của con bây giờ đi!” Trình Khai Vận không thể tranh cãi với Trình Dư, đành phải kiên nhẫn dạy dỗ: “Bàn chuyện chính sự là nói về tác phong nghề nghiệp của người lớn khi làm việc. Bây giờ con vẫn là trẻ con, chỉ cần nghe lời làm theo, còn chưa đến lúc con có thể bàn chính sự với người lớn.”
“Đúng là lý lẽ kỳ quặc.” Trình Dư khinh thường: “Con cũng muốn nhờ hai người đấy. Đừng mỗi lần không nói lại con là cứ cãi cùn được không?”
“Thế sao có thể gọi là cãi cùn được!” Trình Khai Vận tức đến nỗi đập đùi: “Con có thể sửa tính cách của mình đi không, đừng lúc nào cũng bướng bỉnh như thế. Bố nói một câu, con lại cãi mười câu. Con không thể nghe lời khuyên được à? Bố là bố con, chẳng lẽ bố lại hại con sao?”
“Bố hại không được con.” Trình Dư nói lý lẽ: “Với tính cách thiếu quyết đoán như bố, nếu không sửa thì chỉ hại chính mình thôi.”
Trình Khai Vận tức đến mức đầu bốc khói: “Con lại nói chuyện với bố như thế sao? Bây giờ con giỏi rồi, cánh cứng cáp rồi, đến cả bố con cũng coi thường?”
“Con chỉ nói sự thật thôi mà.” Trình Dư bất lực đáp: “Bố cứ suy diễn như thế, đó là vấn đề của bố.”
Trình Khai Vận không nói lại, quay đầu nhìn Trần Linh Vận. Nhưng Trần Linh Vận không muốn tranh cãi mấy chuyện vụn vặt với Trình Dư, bà chỉ tò mò về động cơ mà Trình Dư muốn miếng đất của Triệu Kim Chuỳ: “Bây giờ thị trường bất động sản tệ như thế, rất nhiều công ty lớn trong ngành bất động sản giảm giá cổ phiếu, nhiều người đều đoán rằng giá nhà đất ở Hoa Hạ đã đạt đỉnh, không có khả năng tăng thêm nữa. Con thật sự nghĩ rằng đầu tư đất đai sẽ kiếm lời sao? Không sợ lỗ à?”