Động Đến A, Nếu Không Chuẩn Bị Sẽ Như Thế Nào?

Chương 7

CHƯƠNG NÀY HƠI NGẮN Ở CHƯƠNG 11 MÌNH SẼ ĐỂ DÀI HƠN CHO MỌI NGƯỜI NHA.

Cô cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, và đúng như mong đợi, ánh mắt Tô Điền Tuyết rực lửa giận và đầy vẻ ghê tởm, gương mặt lạnh lẽo như nhiệt độ đột ngột giảm sâu, cô ấy lập tức đẩy mạnh Thời Ngưng ra mà không hề quan tâm đến lực tay.

Thời Ngưng không bận tâm, cô chỉnh lại áo quần của mình, rồi nhìn Tô Điền Tuyết hỏi một cách tò mò: "Vậy, cô Tô, cô có thể cho tôi biết vì sao vừa rồi cô lại ngồi khóc trên vỉa hè không?"

"Cảm ơn vì đã quan tâm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô." Tô Điền Tuyết rõ ràng không muốn nói thêm, khoanh tay lại và đứng trước mặt Thời Ngưng với vẻ phòng bị. Cô ấy bước về phía lề đường, đưa tay ra định bắt một chiếc taxi, nhưng khu vực này rất khó bắt xe, hơn nữa lại đang là giờ cao điểm, xe cộ đều rất khan hiếm.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Tô Điền Tuyết, Thời Ngưng thò tay vào túi áo, lấy ra chùm chìa khóa xe, đung đưa trước mặt Tô Điền Tuyết. Cô trêu chọc như đang đùa với một chú cún: "Cô Tô, có muốn lên xe của tôi không?"

Tô Điền Tuyết nhìn chằm chằm vào Thời Ngưng một lúc. Khi Thời Ngưng tưởng cô ấy sẽ từ chối, Tô Điền Tuyết lại nói: "Làm phiền cô vậy."

Điều này nằm ngoài dự đoán của Thời Ngưng.

Cô không nghĩ Tô Điền Tuyết lại đồng ý nhanh như vậy, điều đó khiến cô đoán rằng có lẽ Tô Điền Tuyết đang gặp chuyện gì đó rất gấp gáp.

Cô dẫn Tô Điền Tuyết đến bãi đỗ xe, mở cửa ghế phụ cho cô ấy rồi trở lại ghế lái.

Thời Ngưng nhấn ga, chiếc xe lao vυ't đi, cửa sổ xe không đóng hoàn toàn, gió thổi tung mái tóc đỏ của Thời Ngưng như những ngọn lửa.

Cô hỏi: "Đi đâu?"

Tô Điền Tuyết đáp: "Bệnh viện trung tâm thành phố."

Nghe thấy địa điểm đó, Thời Ngưng đã có thể đoán được phần nào. Cô liếc nhìn Tô Điền Tuyết, người phụ nữ đang ngồi trên ghế phụ, tay nắm chặt dây an toàn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn để lộ bất kỳ chút yếu đuối nào trước mặt cô.

Thời Ngưng nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết, cô có thể đoán rằng có lẽ bà của Tô Điền Tuyết đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, khi đến bệnh viện, Tô Điền Tuyết lập tức lao vội lên tầng, chẳng thèm bận tâm đến sự hiện diện của Thời Ngưng. Thời Ngưng theo sát phía sau và nghe được một tin dữ từ cuộc trò chuyện giữa Tô Điền Tuyết và bác sĩ.

Không lâu trước đó, bà của Tô Điền Tuyết đã qua đời do không thể cứu chữa được.

Lý do Tô Điền Tuyết ngồi khóc trên vỉa hè có lẽ vì cô ấy vừa nhận được thông báo từ bệnh viện, sau một khoảng thời gian suy nghĩ và cố nén cảm xúc, cuối cùng cô ấy không thể kìm nén được mà bật khóc.