Nhìn dáng vẻ Tô Điền Tuyết vẫn còn đủ sức đi thẳng ra khỏi phòng, Thời Ngưng bất giác cảm thấy hối hận.
Lẽ ra cô nên chơi mạnh tay hơn nữa, khiến cô ấy phải run rẩy mà bước đi mới đúng.
Thời Ngưng ngáp dài, ngồi trên giường thư giãn một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô bước ra ban công, định châm một điếu thuốc, nhưng khi thuốc còn chưa kịp đốt, cô nhìn xuống và thấy Tô Điền Tuyết vừa đi được vài bước thì ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
Thời Ngưng cau mày. Rõ ràng lúc nãy cô đã nương tay rồi, cũng đâu làm gì quá đáng đến mức cô ấy phải chịu đựng thế này chứ?
Cô đứng trên ban công, lặng lẽ quan sát một lúc.
Tô Điền Tuyết vẫn ngồi yên đó.
Thời Ngưng cảm thấy khó chịu, ném điếu thuốc chưa đốt xuống, khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.
Tháng Chín, trời không lạnh cũng chẳng nóng, nhưng không khí oi bức lại khiến người ta bực bội.
Cô đi xuống dưới, dựa vào trí nhớ tìm ra chỗ Tô Điền Tuyết đang ngồi.
Người đi đường nhìn Tô Điền Tuyết với ánh mắt kỳ lạ, không hiểu sao cô ấy lại ngồi sụp xuống ngay giữa đường như vậy.
Thời Ngưng bước lại gần, cảm thấy không ổn. Cô ngồi xuống bên cạnh, giọng nói dịu dàng và đầy kiên nhẫn: "Có chuyện gì thế?"
Cô đùa cợt: "Vẫn còn giận chuyện vừa nãy à?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Điền Tuyết ngẩng đầu lên. Cô ấy cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đã làm nhòe hết khuôn mặt cô ấy, tay áo cũng ướt sũng. Người phụ nữ kiên cường, lạnh lùng lúc nãy giờ đây trông giống một viên kẹo mềm đang tan chảy, yếu đuối đến đáng thương.
Tim Thời Ngưng chợt nhói đau.
Chẳng lẽ Alpha ở thế giới này bị "ăn" lại khổ sở thế này sao?
Cô bối rối không biết phải làm gì.
"Tôi..." Thời Ngưng vừa mở miệng, Tô Điền Tuyết đã lao đến, túm lấy vai cô và cắn mạnh một cái. Cô ấy dùng cách này để nén lại những cảm xúc hỗn loạn, ngăn bản thân bật khóc giữa phố.
Thời Ngưng bị ngã ngồi xuống đất, ôm lấy Tô Điền Tuyết. Ôm cũng không được, mà không ôm cũng chẳng xong. Cô thực sự chẳng biết phải làm sao.
Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Có một cô gái trẻ đi ngang qua, tặc lưỡi một tiếng: "Nhìn là biết ngay chị này là tra nữ, ăn xong bỏ, bị người yêu bắt gặp rồi."
Thời Ngưng: "???"
Nói cô là tra nữ thì còn chấp nhận được.
Nhưng nói cô có người yêu cũ thì không!
Cô ít nhất phải tiếp tục ăn chơi thêm hai mươi năm nữa chứ!
Thời Ngưng bất lực, cúi đầu nhẹ giọng nói với Tô Điền Tuyết: "Cô cũng nghe thấy rồi đấy, người ta hiểu lầm rồi. Cô có thể thả tôi ra không? Có gì chúng ta từ từ nói. Nếu chuyện tôi làm khiến cô khó chịu như vậy, thì tôi cũng… cũng có thể để cô…"
Thôi, cô thực sự không nói nổi câu đó.
Thời Ngưng đột nhiên hiểu cảm giác của Tô Điền Tuyết.
Cô nói bâng quơ: "Hay là tôi tìm cho cô một Omega để cô… tìm lại thể diện?"
Khi con người rơi vào tuyệt vọng và khủng hoảng, họ dễ bám víu vào những thứ ngay trước mắt, giống như người đang chết đuối nắm lấy cọng rơm cuối cùng để cứu mạng.
Đó là một bản năng sau khi cảm xúc mất kiểm soát.
Tô Điền Tuyết rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, ngăn dòng nước mắt. Cô ấy buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó nhận ra người mình đang ôm là Thời Ngưng.
Tô Điền Tuyết: "...?"
Cô ấy lập tức đẩy Thời Ngưng ra, khẽ nói cảm ơn rồi đứng dậy định rời đi.
Nhìn bộ dáng như muốn gỡ bỏ miếng băng dính không dứt ra được của cô ấy, Thời Ngưng khẽ cười, nhếch môi trêu chọc: "Cô Tô này, vừa rồi ôm khóc trong lòng tôi sảng khoái như thế, giờ lại trở mặt à?"
Cô biết nói gì đây?
Thời Ngưng nghi ngờ không biết kiếp trước Tô Điền Tuyết có phải là một cái chảo rán hay không, kiếp này mới đầu thai thành người, nếu không thì làm sao có thể trở mặt nhanh như vậy được. Thời Ngưng còn chẳng thấy khi mình rán trứng mặt lại lật nhanh như gương mặt của Tô Điền Tuyết.
Tô Điền Tuyết lạnh giọng: "Xin lỗi." Cô ấy nói: "Tôi không cố ý."
Thời Ngưng chu môi: "Áo của tôi bẩn rồi."
Cô đứng dậy, đi qua trước mặt Tô Điền Tuyết, khoe ra chiếc áo nhăn nhúm, lấm lem. Phía sau thì bám đầy bụi, phía trước lại dính toàn nước mắt của Tô Điền Tuyết.
Tô Điền Tuyết: "... Nếu cần thiết, thưa cô, tôi sẽ đền cho cô."
Lúc này Tô Điền Tuyết không còn tâm trạng nào để đùa với Thời Ngưng nữa.
"Đền cho tôi?" Nghe vậy, Thời Ngưng không nhịn được cười. Cô nhận ra, Tô Điền Tuyết càng ngày càng làm cô thấy buồn cười. Người này nói chuyện với một sự lạnh lùng đầy tính hài hước, khiến Thời Ngưng lúc nào cũng có cảm giác muốn tìm cách làm cô ấy im miệng hoặc khiến cô ấy đổi cách nói chuyện khác.
Thời Ngưng hỏi Tô Điền Tuyết: "Cô Tô, cô có biết chiếc áo này giá bao nhiêu không?"
Cô lập tức nắm lấy cổ tay Tô Điền Tuyết, kéo cô ấy sát vào lòng mình, rồi thì thầm vào tai Tô Điền Tuyết: "Tôi ngủ với cô một lần, mười vạn, nếu cô muốn đền cái áo này thì có lẽ phải để tôi ngủ thêm bảy tám lần nữa."