Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 22

Nhưng tính tình Khúc Tuấn Văn lại thoải mái, chắc chắn Phó Luân sẽ không ghi thù, nên không nói gì nhiều, chỉ cần để y trút hết cảm xúc là xong.

Khúc Tuấn Văn đặt phần sashimi lên bàn của Thẩm Đông Đông, suýt chút nữa Thẩm Đông Đông đã chảy nước miếng, ánh mắt dính chặt vào đĩa sashimi không rời.

Khúc Tuấn Văn quan sát biểu cảm của Thẩm Đông Đông, vừa tháo hộp đựng trong suốt, vừa giả vờ không để ý mà nói chuyện với cậu:

“Này Thẩm Đông Đông, hôm qua… cái đó, tôi không cố ý bắt nạt cậu đâu. Dù sao thì… sau này tôi sẽ không lột quần cậu nữa, đừng truyền ra ngoài làm hỏng danh tiếng của tôi, tôi cảnh cáo cậu đó.”

Thẩm Đông Đông ngẩn người.

Cậu nhìn hộp sashimi được mở ra, trông thật phong phú và lộng lẫy rồi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Chẳng lẽ Khúc Tuấn Văn đang xin lỗi sao?

Dù có hơi kỳ quặc, cuối cùng còn cố tình dọa thêm một câu...

Hóa ra cậu ấm cũng biết mềm lòng?

“Ăn đi ăn đi.”

Khúc Tuấn Văn mở hộp sashimi ra rồi nhanh chóng chuồn mất.

Thẩm Đông Đông hoàn hồn lắc lắc đầu.

Mèo nhỏ không cần phải chứa nhiều thứ như vậy trong đầu, có cơm thì ăn, ăn xong đi học, không được để mấy mối quan hệ phức tạp làm ảnh hưởng tâm trạng!

Thẩm Đông Đông vui vẻ ngồi xuống ăn.

Về câu hỏi của Thịnh Kiến Dã, Thẩm Đông Đông giữ thái độ "chết không thừa nhận", kiên quyết nói cậu chỉ vì muốn từ chối Tạ Dương mà bịa chuyện, cố gắng dùng giá cao để khiến Tạ Dương nản lòng mà bỏ cuộc.

Thịnh Kiến Dã chỉ cười nhếch môi mà không nghi ngờ gì thêm.

Cậu không nhìn ra là hắn có tin hay không.

Thẩm Đông Đông quyết định buông xuôi, tin hay không thì tùy, dù sao cậu cũng không thể để lộ được.

Ai mà ngờ bạn cùng phòng lại là mèo mèo chứ? Không ai hết!

Thẩm Đông Đông vui vẻ ăn được một nửa thì cửa phòng tắm bị đẩy ra từ bên trong.

Phó Luân khoác khăn đi ra, y không đeo kính, gương mặt thanh tú lạnh nhạt còn khó chịu hơn vừa rồi.

Y nhíu mày nói: “Ai mà lại rụng tóc nhiều vậy? Hói à? Ống thoát nước mới được một tuần đã tắc, ai rụng thì đi dọn đi, ngay lập tức.”

Thẩm Đông Đông: “...”

QAQ

Đáng ghét, cậu mới hói á!

Thẩm Đông Đông hơi ngượng ngùng gãi sau cổ rồi đứng dậy.

"Tôi ăn xong sẽ đi dọn ngay."

Phó Luân nhíu mày nhìn cậu một cách lạnh lùng từ xa: "Tôi nói ngay lập tức, cậu không hiểu sao?"

Thẩm Đông Đông có chút không muốn, dọn ống cống vừa bẩn, làm tay hôi thì sao cậu có thể dùng móng mèo để cầm miếng cá sống mà ăn? Hơn nữa, mèo thì làm sao có thể dọn cống chứ! Cậu còn phải tìm video hướng dẫn để học, chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian, đến lúc quay lại thì cá sống sẽ không còn tươi, ăn sẽ không còn nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Đông Đông lại ngồi xuống, sau đó nói một cách tự tin: "Dù sao cậu cũng tắm xong rồi, có gì mà gấp, lát nữa tôi sẽ dọn sạch mà."

Mặt mày Phó Luân tối sầm: "Cậu không biết nước bẩn tích tụ ở lỗ thoát nước bẩn thế nào sao? Bao nhiêu vi khuẩn gây bệnh sinh ra? Thu hút bao nhiêu gián chuột? Thẩm Đông Đông, cậu có chịu trách nhiệm cho sức khỏe của tôi không?"

"…"

Thẩm Đông Đông sững người.

Phó Luân nói nghe cũng ghê thật! Đó là cái lợi khi học giỏi ư... lúc cãi nhau có thể lôi ra bao nhiêu lý do chính đáng như vậy.

Thẩm Đông Đông không muốn tranh cãi với bạn cùng phòng nữa, sợ lại bị cản trở việc học, đành ấm ức thỏa hiệp, đứng dậy.

Nhưng đúng lúc đó, Thịnh Kiến Dã đang uống nước lười biếng lên tiếng.

"Với cái kiểu làm việc của cậu thì nửa tiếng cũng chẳng dọn xong đâu."

Hắn đặt cốc nước xuống rồi từ từ đứng dậy, uể oải vươn vai, chiếc áo hơi nhấc lên để lộ một đoạn eo bụng săn chắc và gọn gàng.

Thịnh Kiến Dã ngáp dài và mệt mỏi: "Tôi gấp đi tập, phải tắm cái đã, đợi tôi tắm xong rồi cậu hãy dọn."

Thẩm Đông Đông "à" một tiếng rồi di chuyển ánh mắt ra khỏi cơ bụng của Thịnh Kiến Dã, rồi mơ hồ hỏi hắn: "Tập cái gì vậy?"