Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 21

Phần đuôi quấn quanh ngực căng cứng, hơi run rẩy, mồ hôi đổ quá nhiều, cậu không thể kiểm soát nổi đuôi và tai mèo.

Mèo con thở dài.

Đây chính là tự chuốc khổ vào thân... Không bao giờ kiếm tiền bẩn nữa, gây ra bao nhiêu rắc rối, chẳng kiếm được đồng nào mà còn phải chịu khổ phạt đứng.

Kiếm tiền bằng sức lao động chân chính là đáng tin nhất, ví dụ như đi làm thêm ở quán cà phê mèo! Dù có nhận tiền boa thì cũng là tiền mồ hôi nước mắt.

Thẩm Đông Đông lén liếc nhìn Thịnh Kiến Dã đứng bên trái mình.

“...”

Cao quá nên chỉ có thể nhìn thấy bờ vai.

Nhiều nhất là nhìn thêm được chút cổ đang lấm tấm mồ hôi, hơi đỏ lên vì nắng.

Thẩm Đông Đông đành không nhìn nữa.

Phiền thật.

Cậu không muốn đứng phạt cùng đám người cao này, vì đứng đây khiến cậu trông giống như một quả bí lùn vậy!

Huấn luyện viên đứng không xa cầm hộp cơm ăn, tiện thể giám sát việc phạt đứng, ông nhìn đồng hồ rồi phất tay lớn.

"Giải tán, về ký túc xá nghỉ ngơi!"

Năm người như trút được gánh nặng.

Thẩm Đông Đông lập tức dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt rồi tay kia giữ chặt mũ, chạy về chỗ để cặp sách, muốn nhanh chóng đi ăn trưa.

Nhưng đột nhiên cổ áo cậu bị túm lại từ phía sau.

Thẩm Đông Đông giữ lấy cổ áo quay đầu thì lập tức chạm mắt với Thịnh Kiến Dã đang hơi cúi người xuống, hắn nhướng mày, cười nhẹ rồi hạ giọng hỏi: "Ba nghìn đồng đó cậu không định giải thích sao?"

Thẩm Đông Đông: "..."

Thịnh Kiến Dã thả lỏng tay, cánh tay vắt hờ lên vai cậu, tay kia đút trong túi quần hơi cúi đầu nhìn cậu.

"Ở đây không tiện nói à? Đi ăn với tôi, chúng ta từ từ nói."

"Anh Thịnh, đã nói là buổi trưa đi ăn ở căng tin mà, cậu tìm cậu ta làm gì?"

Khúc Tuấn Văn nghe được đôi câu nên không vui gọi hắn.

Thịnh Kiến Dã vẫy tay, lười quay đầu lại, ý bảo không đi nữa.

Nếu là bình thường, Khúc Tuấn Văn sẽ khoác vai Phó Luân mà đi, nhưng lần này anh không chịu mà nhanh chân đuổi theo.

“Này…” Khúc Tuấn Văn ho khan một tiếng, giọng không tự nhiên lắm.

“Này, Thẩm Đông Đông! Tôi vừa đặt đồ ăn ngoài, đặt ở quán Nhật mà lần trước chúng ta đến, chủ quán tặng cho thành viên một phần sashimi. Đồ miễn phí tôi không thèm ăn, cậu muốn không? Không muốn thì tôi ném vào thùng rác—”

“Muốn muốn.” Nghe thấy có đồ ăn ngon, Thẩm Đông Đông không chút do dự đáp ngay.

Thích quá đi.

Có lẽ lợi ích duy nhất của việc làm bạn cùng phòng với mấy cậu ấm này chính là—những thứ họ chê bai, lười ăn đến mức vứt đi thì lại là thứ mà Thẩm Đông Đông lại muốn đến phát cuồng!

Nhưng mà...

“Không phải cậu nói sẽ ăn ở căng tin à? Sao lại còn đặt đồ ăn ngoài?”

Thẩm Đông Đông vô thức hỏi một câu có vẻ triết lý.

Khúc Tuấn Văn: "..."

Anh thô bạo nói: “Muốn ăn thì bớt nói nhảm, hôm nay tôi mệt, ăn nhiều, ăn hai phần không được à?”

Thẩm Đông Đông: "Ồ ồ..."

Mèo mèo lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Biết thời thế mới là mèo đẹp!

Thẩm Đông Đông ngẩng đầu nhìn Thịnh Kiến Dã rồi vui mừng nói nhỏ: “Cậu xem, tôi không tiện đi ăn với cậu rồi… Chúng ta để khi khác nhé?”

“Rắc rối thế làm gì.”

Thịnh Kiến Dã chuyển tay rồi vỗ một cái lên gáy cậu.

"Về ký túc xá cũng vậy, đều là người nhà cả."

Thẩm Đông Đông: ...

Trời ơi.

Sao cứ không thoát được vậy!

_

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đông Đông đi cùng ba người bạn cùng phòng trở về ký túc xá.

Phó Luân mở cửa, đặt cốc nước và sách điện thoại xuống rồi lấy đồ ngủ, khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân, đi thẳng vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc, tiếng vòi hoa sen vang lên.

Y vốn ít nói, nhưng hôm nay tâm trạng có rất tệ, trên đường đi không hé một lời, đặt đồ ăn ngoài xong thì lập tức thả hồn đi đâu đó.

Mười phần thì hết chín là vì bị phạt đứng.

Phó Luân có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, quản lý thời gian cũng nghiêm ngặt, chú trọng giữ gìn sức khỏe, lần này bị phạt đứng dưới nắng này coi như đã giẫm trúng mọi điểm yếu của y.