Không có thuế thu được.
Trong một xã hội nơi quyền lực hoàng gia là tối cao, chỉ cần sống bình thường trên mảnh đất này, gần như không có chuyện không thu được thuế.
Ở nơi mà dù chẳng còn gì cũng có thể vắt kiệt chút dầu mỡ cuối cùng, Phương Trọng Nguyên lại bảo cậu rằng không còn thu được thuế.
000 chắc sẽ không bẫy cậu đấy chứ? Hiện tại cậu không thể liên lạc được với 000, cũng chẳng có cách nào hỏi rõ.
Sau khi hoàn tất việc ràng buộc với hệ thống, 000 nói để tiết kiệm năng lượng, nó sẽ nghỉ vài ngày.
“Thôn Hà Đông đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Kha Nhiên thầm nghĩ, 000 có lẽ sẽ không giao cho cậu một ngôi làng không người. Dù sao hai người họ giờ cũng như châu chấu cùng trên một sợi dây.
Nhưng cũng có thể hệ thống ngốc nghếch như 000 phát nhầm nhiệm vụ. Dù sao nó cũng là AI mà, đến đường đi nó còn có thể lạc.
Thấy Triệu Kha Nhiên hỏi về thôn Hà Đông, Phương Trọng Nguyên liền nghiêm túc hẳn lên. Vấn đề ở thôn Hà Đông bắt đầu từ cuối năm ngoái, đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Còn về thiếu niên trước mặt, liệu cậu ta có đủ gan để tìm hiểu không?
"Những chuyện xảy ra ở thôn Hà Đông, thuộc hạ học hành ít ỏi, không thể diễn tả bằng lời. Nếu huyện lệnh đại nhân muốn biết toàn cảnh, có lẽ nên đến đó tận mắt xem xét.”
Quan mới nhậm chức thường muốn gây ấn tượng mạnh, bất kể tuổi tác. Đây là điều mà bất kỳ ai làm quan cũng sẽ làm.
Dựa trên kinh nghiệm trước đây, Phương Trọng Nguyên đoán rằng vị huyện lệnh trẻ tuổi này muốn bắt lỗi, rồi dựa vào đó để tiến hành cải cách. Một ngôi làng vẫn còn đó, nhưng không nộp thuế, một sơ hở lớn như vậy chắc chắn không thể bỏ qua.
Nhưng chuyện ở thôn Hà Đông không chỉ là vấn đề của một ngôi làng, mà liên quan đến nhiều điều phức tạp hơn. Tuy nhiên, một khi đã chứng kiến địa ngục trần gian đó, lão tin rằng vị huyện lệnh vừa tròn niên thiếu này cũng sẽ biết đường mà rút lui.
Tuy vậy, lão huyện thừa từng trải lại đoán sai lần này. Triệu Kha Nhiên không phải muốn bắt lỗi, mà là muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống...
Và đây lại là một nhiệm vụ có giới hạn thời gian.
Các tiểu thương trên phố lớn tiếng rao hàng, mong thu hút được thêm nhiều khách. Người qua đường thì vội vã, ai cũng bận rộn với công việc của mình.
Gã đồ tể bán thịt lợn cầm dao chặt xương, mạnh tay chặt từng nhát, rồi tranh cãi với một người phụ nữ mua thịt.
Hai người cãi nhau mặt đỏ tía tai chỉ vì chút mỡ trên miếng da lợn.
Khắp phố, ai nấy đều đang vất vả mưu sinh, Triệu Kha Nhiên ngồi trong xe ngựa, không nghe thấy những tiếng cười nói, mà chỉ toàn là tiếng than thở vì cuộc sống mưu sinh cực khổ.
Phương Trọng Nguyên ngồi trong xe, đến giờ vẫn cảm thấy như đang mơ.
Vị tiểu huyện lệnh này thực sự muốn đến thôn Hà Đông để tìm hiểu sao?
Nhưng đến rồi thì cũng không giải quyết được gì…
Nhìn thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần, Phương Trọng Nguyên cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Xe ngựa lắc lư khoảng nửa canh giờ thì dừng lại.
Sau hơn một tháng trốn chạy, Triệu Kha Nhiên đã quen với việc ngồi xe ngựa xóc nảy.
Ngược lại, sắc mặt Phương Trọng Nguyên không được tốt, với thân già yếu ớt như lão, đúng là không chịu nổi.
"Huyện lệnh đại nhân, huyện thừa đại nhân, chúng ta đã đến thôn Hà Đông rồi."
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm vén rèm xe, ngữ điệu mang theo sự xin lỗi: "Đường vào thôn Hà Đông rất khó đi, ngồi xe sẽ cực khổ lắm, mời huyện lệnh và huyện thừa đại nhân xuống đi bộ một đoạn."
Triệu Kha Nhiên gật đầu, rồi nhảy xuống xe.
Cuối cùng cậu cũng tránh được việc Thư Mặc giúp mình xuống xe rồi, sảng khoái thật!
Ngô Cửu, người định đỡ huyện lệnh: …
Mặc dù không đỡ được huyện lệnh, nhưng lão huyện thừa thì lại rất cần sự giúp đỡ của anh ta.
Phương Trọng Nguyên vừa cảm thán tuổi trẻ thật tuyệt vời, vừa run rẩy vịn vào Ngô Cửu để xuống xe.
"Thôn Hà Đông có tên như vậy vì nó nằm ở phía đông của dòng sông Trường Hà. Còn có một thôn Hà Tây ở phía tây dòng sông."
Phương Trọng Nguyên chỉ về phía một con sông. Sông không rộng lắm, nhưng chảy dài, nhìn mãi không thấy đầu. Đúng là dòng sông như cái tên của nó.
Nhưng theo lý thuyết, những ngôi làng ven sông thường khá sung túc. Sao lại đến nỗi không thu được thuế như vậy?
Ba người tiếp tục đi sâu vào thôn Hà Đông. Ngô Cửu dắt ngựa đi theo, chiếc xe ngựa kêu ken két do lắc lư. Nghe tiếng động, Triệu Kha Nhiên có cảm giác chiếc xe này sắp biểu diễn màn gãy đôi trước mắt mình rồi.
Con đường trong làng đã không còn giống đường nữa, mà như một bãi hoang, chẳng còn sự sống, bóng dáng của con đường cũng không còn thấy. Xe ngựa cứ đi một lúc lại mắc vào hố sâu, khó mà đề phòng.
May mà cả nhóm đã xuống đi bộ, nếu không, dù là Triệu Kha Nhiên, ngồi trên chiếc xe này cũng không chết thì cũng phải lột da.
Nhưng nhìn những cánh đồng hoang phế dọc đường, những căn nhà tranh đổ nát, Triệu Kha Nhiên không khỏi thắc mắc, liệu trong thôn Hà Đông này còn người sống không?
Đang suy nghĩ, toàn cảnh thôn Hà Đông đã hiện ra trước mắt.
Nếu nói cảnh tượng trên thị trấn Cảnh Dương chỉ là người dân vất vả mưu sinh thì những gì hiện ra trước mắt Triệu Kha Nhiên chính là một cảnh tượng địa ngục trần gian.
Thôn Hà Đông nằm dọc theo dòng Trường Hà, tựa lưng vào núi Cảnh Dương.
Ngôi làng vốn đông đúc người sinh sống nay đã thành hoang phế, những người còn sống đều tụ tập dưới chân núi.
Dưới chân núi Cảnh Dương có một hang động, giờ đây là nơi trú ẩn của dân làng.
Hiện tại là tháng hai năm thứ hai niên hiệu Định An.
Dù đã qua tháng chạp, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, sông Trường Hà còn chưa tan băng. Những người dưới chân núi chỉ mặc vài mảnh áo rách rưới, chẳng thể nào che nổi cái rét. Phụ nữ, trẻ em, người già, tất cả co ro, ôm lấy nhau trong hang.
Trước cửa hang có năm người đàn ông canh gác.
Xa xa hơn một chút, có mấy cái xác. Không rõ họ chết vì đói hay vì lạnh.
Năm người đàn ông thấy ba người tiến lại liền cảnh giác ngay lập tức, vội cầm lấy gậy gộc bên cạnh, hung hãn đe dọa: "Nếu các ngươi không cút ngay, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Những người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong hang lại càng co rút vào trong, cúi gằm mặt xuống, ngay cả nhìn ra ngoài họ cũng không dám.
Nhìn cảnh tượng này, Triệu Kha Nhiên cảm thấy như trở lại những ngày tháng khắc nghiệt nhất của tận thế.
Không có quần áo để mặc, không có lương thực để ăn, ai nấy đều sống trong sự sợ hãi tột độ.
Nhưng đó là vì virus tàn phá, đất đai không thể trồng trọt được, lại thêm đàn đàn lũ lũ xác sống không cho con người cơ hội để thở.
Nhưng nơi này rõ ràng không có virus, không có xác sống. Không khí ở đây trong lành, đất đai màu mỡ, tại sao lại xảy ra cảnh tượng như vậy?
Ba người bị đám canh gác ép lùi lại vài bước. Để thể hiện không có ý định gây hại, Triệu Kha Nhiên nói với những người ở cửa hang: "Ta là huyện lệnh mới của Cảnh Dương, hôm nay đến đây để tìm hiểu tình hình, các ngươi đừng sợ."
Gã đàn ông đứng đầu khá nóng tính, gan cũng to hơn những người khác. Nghe Triệu Kha Nhiên nói xong, hắn nhổ nước bọt, khinh bỉ đáp: "Quan huyện chó má gì, chẳng phải cũng giống cái tên họ Trương kia! Nhìn ngươi còn trẻ, không ngờ lòng dạ cũng đen tối!"
Người dân thôn Hà Đông cực kỳ thiếu tin tưởng vào quan lại, nhất thời Triệu Kha Nhiên cũng không tìm được cách đột phá. Nếu có lương thực thì tốt rồi, nói cả trăm câu cũng không bằng làm một việc thực tế.
Nhưng nhớ lại lời Thư Mặc nói rằng lương thực ở nha môn của cậu còn không đủ ăn, làm sao có thể cứu người khác? Ngay cả khi mang hết lương thực trong nha môn ra nấu, mỗi người cùng lắm cũng chỉ được uống hai ngụm nước canh.
Hoàn toàn chẳng thấm vào đâu!
"Huyện thừa, ngươi thấy việc yêu cầu thế gia phú hộ địa phương hợp tác mở kho phát lương liệu có khả thi không?" Triệu Kha Nhiên nhỏ giọng hỏi Phương Trọng Nguyên.
Phương Trọng Nguyên không trả lời, chỉ nhìn cậu với vẻ mặt: Ngươi đùa ta à?
Triệu Kha Nhiên hiểu rồi, đúng là cậu mơ mộng hão huyền.
“Nhưng cũng không hẳn là không thể. Thuộc hạ nghe nói huyện lệnh đại nhân là cháu trai của Thái phó, con trai của Tế tửu. Thế gia phú hộ có lẽ sẽ nghe theo.”
Phương Trọng Nguyên nói rõ, đây là ám chỉ Triệu Kha Nhiên dùng danh tiếng cha ông.
Cũng không phải không được, trên đường đi, bọn họ đã đến sớm hơn nhiều so với dự định. Những thế gia phú hộ trong vùng vừa nhận được tin, cậu đã cùng lão huyện thừa đến thôn Hà Đông.
Giờ quay về, chắc sẽ nhận được không ít thiệp mời.
"Vậy quay về phủ nha trước, phải bàn bạc kỹ lưỡng một phen." Triệu Kha Nhiên mím chặt môi, cảm giác như đang nghiến răng ken két.
Nhìn thấy ba người rời đi, những người ở cửa hang cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng đồng thời họ cũng vô cùng thất vọng.
Họ đã trải qua cảnh thành trì bị phá hủy, trên đường chạy trốn đến đây phải đối mặt với bao nguy hiểm. Trong lòng vẫn còn chút hy vọng sống sót, chỉ còn một hơi thở mong manh, cuối cùng cũng chạy đến được Cảnh Dương.
Nhưng chẳng qua là ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ. Quan huyện Cảnh Dương chẳng khác gì kỵ binh xâm chiếm quê hương họ, đều muốn họ phải chết.
Người dân chạy nạn căm hận, và người dân thôn Hà Đông cũng căm hận. Nhưng nhiều hơn cả là nỗi sợ, sợ nha môn lại đến đồ sát thêm một lần nữa.
Nhưng họ vẫn chờ đợi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ thực sự nghĩ rằng có thể nhận được sự giúp đỡ.
Những người ở cửa hang không ngờ ba người kia lại bỏ đi dứt khoát như vậy, thậm chí khi đi, người trẻ tuổi kia còn thì thầm với lão già, không biết có phải đang bàn mưu tính kế gì bất lợi cho họ không.